Bánh nướng là Lưu Nhược Vân đặc biệt tranh thủ thời gian nướng,... toàn là bột mì, cô ta nghĩ Diệp Ngư ở nhà được yêu thương chiều chuộng, đồ ăn vặt chưa từng nghỉ, từ lúc đi từ thôn đến khi lên xe, một khoảng thời gian dài chưa ăn gì, bảo đảm là đói rồi, bánh nướng bột mì của cô ta chắc chắn vẫn đủ sức cám dỗ.
Ai mà ngờ được Diệp Ngư không cần bánh nướng bột mì của cô ta.
Quả thực cô có hơi đói, dẫu sao cũng đúng là bị dày vò hơn hai tiếng đồng hồ, vừa đi xe bò, vừa đi ô tô lại vừa đi bộ, quả thực từ nhỏ Diệp Ngư chưa từng ngừng ăn vặt, lúc đi đường bị thúc giục gấp gáp nên còn chưa cảm nhận được, lúc này ngồi xuống, trong lòng ổn định rồi, liền cảm thấy đói bụng.
Hai vợ chồng Mạnh Phỉ lo giữa đường cô đói khát, nên đã nhét vào cặp đeo vai của cô rất nhiều đồ tốt.
Khô bò, đậu phộng, trứng luộc nước trà, đùi vịt ngâm tương, khô mực, mì ăn liền, cũng đổ thêm nước nóng vào bình nước quân dụng cho cô.
Diệp Ngư lấy bình trà sứ của mình ở trong cặp sách nhỏ ra, rót nước nóng trong bình nước vào, mở túi đựng mì trứng Yimian, lấy gói mì dày bên trong ra, bẻ thành từng miếng rồi ngâm trong bình trà sứ, để túi gia vị vào, đậy nắp bình lại nằm chờ mấy phút. Mùi thơm dần dần ngập tràn, mùi thơm đó rất đặc biệt, ngửi vào khiến người ta không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng nhỏ, khóe môi Lưu Nhược Vân khẽ giật mấy cái, rốt cuộc là không may bị bánh nướng của mình đem ra làm chính mình mất mặt.
Sao cô ta chỉ nghĩ về điều tốt mà quên đi điều xấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT