Trên biên lai viết tên Bùi Cận.
Trên hóa đơn mờ mờ có thể thấy được Tề cái gì (quỷ hành) cư, thời gian giao dịch trùng khớp với cuối tuần trước, trùng hợp với thời điểm Bùi Cận “trở lại thần đàn”.
Mặc dù không phải là bằng chứng xác thực, nhưng kiểu nửa che nửa lộ này lại càng kích thích sự tò mò và tranh cãi.
Cuộc sống học đường vốn nặng nề và nhàm chán nay được thêm chút gia vị.
Chỉ trong vòng mười phút, diễn đàn đã náo loạn:
[Mơ Được Bay]: Chuyện này là thật sao? Chỉ đọc tiêu đề thôi đã cảm thấy thật khủng khiếp! [Rùng mình]
[00XX112]: Tôi có tìm hiểu qua, mấy loại bùa chú, tượng thần kia đúng là có thể tăng vận khi thi cử.
[Hồng Diệp]: Mấy tin này từ đâu lan ra vậy?? Đừng vội ăn dưa bậy! [Cảnh giác]
[Mục Hề W]: Ôi trời, chỉ cần nghĩ đến việc có người làm mấy thứ này mà lại ở chung khu dạy học, đã thấy cả da đầu tê dại. Mau chuyển trường thôi!
[Du Khách 039]: Tôi thì không tin mấy thứ này, nhưng phải thừa nhận rằng thành tích của Bùi Cận vốn rất ổn định, bỗng nhiên cải thiện nhanh như vậy cũng hơi lạ. @Phòng Giáo Vụ kiến nghị tra thử xem.
….…
“Bôi nhọ ——!”
Trong phòng học, Trần Hữu tức giận đến mức nắm chặt điện thoại, suýt chút nữa ấn nhầm nút tắt máy, “Bùi Thần mới không phải loại người như vậy!” Hắn nói, chuẩn bị nhảy vào chiến trường, nhưng ấp ủ nửa ngày lại không biết phải phản bác thế nào, cuối cùng nhìn về phía Lâm Túc mà xin giúp đỡ.
“Có gì có thể làm sáng tỏ một cách thuyết phục không?”
Lâm Túc nhìn dáng vẻ tiểu fanboy trung thành của hắn, khẽ thở dài rồi nhận lấy điện thoại, gõ nhanh một dòng phản hồi bên dưới bài viết:
[Nói bậy!]
Trần Hữu lòng đầy phẫn nộ, “Ừ!”
Lâm Túc bắt chước giọng điệu hắn: [Bùi Thần nghèo như vậy, làm gì có tiền mà thỉnh tiểu quỷ?]
Trần Hữu, “…...!!!”
Cả người Trần Hữu bàng hoàng, quay phắt nhìn về phía Lâm Túc: “Cậu... Cậu vẫn luôn nói chuyện với Bùi Thần trên mạng như vậy sao?”
Lâm Túc trả lại điện thoại cho cậu, bình thản nói: “Lời đồn sâu xa nhất, đôi khi chỉ cần cách làm sáng tỏ đơn giản nhất.”
Trần Hữu vừa nhìn lại, phát hiện bình luận của Lâm Túc đã ngay lập tức nhận được hơn 30 lượt thích.
“.…..”
Trên diễn đàn náo loạn suốt nửa giờ.
Theo lý mà nói, Bùi Cận là học sinh tiêu biểu của trường, ở thời điểm quan trọng như thế này, ban giám hiệu không thể để mặc lời đồn lan truyền bừa bãi. Nhưng trong phòng giáo vụ, một nhóm giáo viên phụ trách hệ thống thông tin đang vây lại, phát hiện rằng bài đăng kia không thể xóa được.
Thái độ im lặng khác thường của ban giám hiệu, làm lời đồn lan nhanh và ngày càng nghiêm trọng.
Trên diễn đàn, một số tài khoản tự xưng là bạn cùng lớp của Bùi Cận bắt đầu xuất hiện, thêm mắm thêm muối:
[Tôi đã sớm nói tay chân hắn không sạch sẽ. Nhìn mặt mũi tối sầm, không phải bị quỷ ám thì là gì!]
[Tôi cũng bị liên lụy, trước đây thành tích tôi khá tốt…]
Thời gian nghỉ trưa vẫn chưa hết.
Trên sân thượng tầng hai của khu lớp 11, Lâm Túc nhìn Bùi Cận trước mặt.
Trong khi cả trường học đã gần như rối loạn vì tin đồn, nhân vật chính của câu chuyện lại không hề giống với những gì người ta tưởng tượng—hoảng loạn hay sợ hãi.
Những đả kích liên tiếp cùng sự đảo lộn tam quan, ngược lại đã giúp Bùi Cận cởi bỏ lớp vỏ ngây ngô, giữa mày mang theo vài phần ổn trọng. Nếu nhìn kỹ, còn mang theo chút khí chất đáng tin cậy.
“Kế tiếp nên làm gì bây giờ?”
Hắn đã hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh phi thường của Lâm Túc. Kế tiếp là muốn vẽ bùa, niệm chú hay là thi pháp?
Lâm Túc nói, “Đương nhiên là báo cảnh sát.”
“……” Bùi Cận, “Hả?”
Lâm Túc thuần thục tra cứu luật pháp, “Căn cứ Điều 246, Khoản 1 của Bộ luật Hình sự, biết rõ là bịa đặt thông tin làm tổn hại danh dự người khác, mà vẫn phát tán trên mạng, với mức độ nghiêm trọng, sẽ bị xem là hành vi ‘vu khống, bôi nhọ người khác’——”
“Đối phương đã cấu thành tội phỉ báng.”
Cậu tắt điện thoại, điềm nhiên chỉ dẫn hắn: “Mau chóng chụp màn hình lưu lại chứng cứ, chiều nay đến Cục Cảnh Sát để làm thủ tục báo án đi.”
Không gian trầm lặng gần mười giây.
Sau đó, Bùi Cận gật đầu, “Được.”
-
Bùi Cận sau khi đáp lại liền quay người rời đi.
Trên sân thượng vắng vẻ, một đoàn ánh sáng trồi lên: [Chúng ta bên này phải làm sao bây giờ?]
Lâm Túc vừa bảo Bùi Cận báo án, nhưng đó là cách giải quyết theo pháp luật xã hội. Còn đối với thiên sư phía sau, Lâm Túc tất nhiên cũng có cách giải quyết của riêng mình.
Tuyết Nê Mã vô cùng chắc chắn.
Lâm Túc mở điện thoại, “Đương nhiên cũng là báo án.”
[?]
“Không phải đã có Hiệp hội Giám Sát Thiên Sư sao, chúng ta hà tất gì phải phí công sức, cứ giao cho bọn họ là được.”
Chỉ mất một lúc, cậu đã đăng xong báo cáo vụ án.
Thoát khỏi giao diện, quay lại ảnh chụp màn hình trên diễn đàn. Ngón tay Lâm Túc dừng lại trên chỗ chữ mơ hồ không rõ “Tề? (quỷ hành) cư”, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
“Thì ra là ở chỗ này...”
Trước khi người bị bắt, cậu phải đi để thu hoạch một đợt niệm lực.
Bên cạnh im lặng một lúc lâu, mở miệng: [Cậu giống như một vị thần bếp cổ đại.] Lâm Túc liếc mắt. [Bào Đinh*]
*Bào Đinh (庖丁) là một nhân vật hư cấu trong sách Nam Hoa Kinh, thiên Dưỡng sinh chủ của Trang Tử; là đầu bếp của Lương Huệ vương, kỹ xảo mổ trâu vô cùng thành thạo, đến mức có thể làm thành nghệ thuật để thưởng thức.
Mỗi nhát đao đều nhịp nhàng ăn khớp, không bỏ sót một sợi gân nào, nhưng cũng không có một động tác dư thừa.
“.….”
Lâm Túc hỏi, “Mi có biết ta cùng Bào Đinh khác nhau ở điểm nào không?”
Tuyết Nê Mã theo bản năng che tai lại, trực giác mách bảo rằng cậu sắp nói điều gì đó không nên nghe. Nhưng giọng nói ấy vẫn chậm rãi từng chút một len lỏi vào tai nó:
“Bào Đinh mổ trâu**, mà ta, chính là trâu.”
[……] Aaaaaa!
**thành ngữ Bào Đinh mổ trâu (hán việt: Bào Đinh giải ngưu (庖丁解牛)): chỉ việc làm trải qua thực tiễn, nắm giữ quy luật thì có thể làm mọi việc thuận lợi theo ý muốn.
—
Buổi chiều, cảnh sát đột nhiên đến trường.
Đúng lúc vào giờ ra chơi, các học sinh đều vội vã chạy đến bên cửa sổ, tranh nhau nhìn xuống dưới.
“Ôi đệt, cảnh sát đến rồi!”
“Ầm ĩ thế này? Chắc là đến điều tra chuyện nuôi tiểu quỷ? Bùi Cận sẽ không phải bị mang đi chứ.”
Chỗ ngồi Lâm Túc gần cửa sổ, nhất thời cũng bị bạn học chiếm đóng.
Cậu dứt khoát dựa vào một bên, mở điện thoại.
“Là ai báo án vậy!?”
Trần Hữu cũng chen vào, đứng bên cạnh Lâm Túc, kích động nói, “Dù sao thì tôi tin tưởng Bùi Thần. Những tin đồn vô căn cứ trên Internet, đúng là nên để cảnh sát điều tra xem ai là người bịa đặt!… Lâm Túc, cậu có đang nghe không?”
Lâm Túc hạ mắt, trong lúc nhất thời điện thoại thoáng có dòng điện chạy qua phát ra âm thanh “brừm”, tia sáng ở đáy mắt cậu chợt lóe.
Cậu “ừm” một tiếng rồi ngẩng lên, khẽ nhếch môi,
“Cũng nên điều tra một chút.”
Quấy nhiễu từ trường của bùa chú đã bị cậu tiêu hủy.
Lâm Túc để ý đến niệm lực của mình nhàn nhạt mở miệng, “Chỉ dùng bùa chú cấp trung, sao tôi có thể chết được.”
Tuyết Nê Mã nhắc nhở: [Nếu thật sự là ngày sinh của cậu, thì có lẽ bây giờ cậu đã ngủm rồi.]
“……” Lâm Túc nhớ lại điều này, nhẹ nhàng quay đầu.
“Còn lại liền giao cho cảnh sát đi.”
…
Hết tiết thứ tư, trời vừa tối.
Tầng mây mờ nhạt ở phía chân trời, thoạt nhìn có vẻ như muốn đổ ập xuống sân thể dục.
Bỗng nhiên, một trận xôn xao từ sân thể dục truyền đến.
Trong phòng học, có người đứng dậy nhìn ra ngoài, ngay sau đó quay đầu lại kinh hô: “Đờ mờ, có người bị mang đi kìa!”
Toàn bộ phòng học lập tức náo động: “Ai!? Là Bùi Cận sao?”
“Không phải Bùi Cận, là người khác!”
“Hả? Ai vậy??”
“Mau xem! Trên diễn đàn đã đăng tin ——”
Một số học sinh trong lớp lập tức dùng điện thoại để cập nhật: “Là Vi Đống, học cùng lớp với Bùi Thần! Trước đó, có vấn đề xảy ra ở hậu trường trường học, hiện tại cảnh sát đã tra được địa chỉ IP, chính là hắn đăng bài.”
“Bài đăng liên quan đến Bùi Thần không thấy nữa, đã bị xóa rồi!”
…
Dưới lầu, Vi Đống đang bị cảnh sát dẫn đi qua sân thể dục.
Trong ánh sáng mờ nhạt, đám học sinh nghe tin liền kéo đến vây quanh, ngay cả giáo viên cũng không thể ngăn được. Bốn phía nghị luận sôi nổi, rất giống với cảnh tượng buổi sáng khi mọi người vây xem Bùi Cận trở về vị trí số một.
Nhưng mà giờ phút này ánh mắt mọi người lại hoàn toàn khác:
“Chính là cậu ta, kẻ lén lút đăng bài…”
“Nghe nói là bị nghi ngờ liên quan đến phỉ báng, vậy có nghĩa bài đăng đó là giả đúng không?”
“Thật ghê tởm, đúng là chuột cống ngầm!”
“Nếu đúng là bịa đặt, liệu có bị ngồi tù không? Cậu ta đã đủ 18 tuổi, chắc chắn phải chịu trách nhiệm.”
Một học sinh quay đầu nói, “Nói không chừng, nhưng chuyện ầm ĩ thế này, ít nhất cũng bị buộc thôi học…”
Khi anh ta nói câu này, Vi Đống đúng lúc bị dẫn đi qua trước mặt.
Vi Đống nghe vậy run lên, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía vừa phát ra lời nói: Nói bậy! Toàn là kẻ mù luật! Hắn chỉ đăng một bài viết thôi… Không có khả năng ngồi tù, cũng không thể nào bị buộc thôi học.”
Đại sư rõ ràng cũng đã nói qua không có vấn đề gì. Chờ được thả ra, hắn sẽ đi tìm đại sư, chắc chắn sẽ có cách giải quyết…
Viên cảnh sát bên cạnh nhíu mày lạnh giọng: “Nhìn cái gì, còn không ngoan ngoãn trở về tiếp nhận thẩm vấn!”
Sắc mặt Vi Đống lập tức tái mét, run rẩy theo sau cảnh sát.
Rõ ràng lúc hại người thì gan lớn như vậy, nhưng khi báo ứng rơi xuống chính mình, lại bắt đầu hoảng sợ.
Lâm Túc rời mắt khỏi cửa sổ, không buồn nhìn thêm.
-
10 giờ tối, bầu trời đầy sao.
Trong khu phố cũ, một con đường tắt yên tĩnh nép mình sau những dãy nhà cư dân cũ kỹ. Nơi này thuộc khu vực giải tỏa, chỉ còn lác đác vài ánh đèn leo lắt trong màn đêm.
Lâm Túc vẫn còn mặc áo sơ mi và quần tây đi học như ban ngày.
Trên tay cầm một chiếc la bàn.
Bên tai trái rủ xuống một chiếc tua rua màu đỏ. Chiếc áo ngoài màu đen kiểu Trung Quốc khoác hờ bên ngoài áo sơ mi trắng, trên nền áo vẽ hoa văn sơn thủy, điểm xuyết vài đường chỉ vàng ánh lên vẻ mờ ảo.
Cách đó không xa, ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường hắt lên người cậu.
Tuyết Nê Mã trận địa sẵn sàng đón quân địch: [Đã chuẩn bị xong chưa?]
Lâm Túc gật đầu, “Thời khắc này, chuẩn bị, ~”
[…… Không cần hát đâu.]
Lâm Túc nói: “Ta cũng chỉ hát đến đây thôi. Tình cảnh này, câu tiếp theo không phù hợp lắm.” Nói xong, cậu cất la bàn, bước vào con đường tắt, nhanh chóng dừng lại ở cuối đường.
Phía trên tấm vải mành, treo một bảng hiệu: Tề (Quỷ Hành) Cư
Lâm Túc hơi nheo mắt: “Cả chữ này cũng dám dùng.”
(Quỷ Hành), lấy từ mật húy trong Đạo giáo, thuộc Bắc Đẩu Thất Tinh Húy. Đây chính là tên của ngôi sao thứ tư trong Bắc Đẩu, Huyền Minh Văn Khúc Tinh Quân, còn được gọi là Thiên Quyền.
Từ phía sau tấm màn bỗng vang lên một giọng nói âm lãnh.
“Cậu cũng khá lắm, đúng là có chút bản lĩnh.”
Tấm rèm được vén lên, lộ ra gương mặt của một người đàn ông trung niên. Làn da tối sạm với những đốm mờ, đôi mắt sắc như diều hâu, toát lên vẻ âm trầm hiểm độc, “Vẫn còn toàn vẹn cả tay lẫn chân… Sinh thần bát tự của cậu chắc là giả đi.”
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Túc, “Hừ, còn nhỏ tuổi mà đã tâm cơ như vậy!”
Tuyết Nê Mã, Lâm Túc:……
Nói bậy, cậu rõ ràng là thuần khiết không tỳ vết.
Nhưng người đàn ông trung niên đã nhận định rằng Lâm Túc đang bày một ván cờ lớn. Nói xong, hắn lạnh lùng cười đầy vẻ đắc ý, “Nhưng, cậu nghĩ chỉ có mình cậu đang âm thầm bày bố sao?”
Lời vừa dứt, vài luồng kình phong bất ngờ bùng lên từ mặt đất ——
Bang! Lâm Túc trong tích tắc giơ tay, dùng một chiếc bút trúc toàn thân đen nhánh chặn lại một đợt đánh lén. Cậu nhìn thoáng qua, bảy chiếc đinh dài bảy tấc, toàn bộ giấu dưới mặt đất từ trước.
—— Là đinh quan tài.
Bang, bang… Bảy tiếng vang dội liên tiếp.
Người đàn ông trung niên chưa kịp hoàn hồn, bảy chiếc đinh đã toàn bộ đóng thẳng lên khung cửa sau lưng hắn! Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, “Cậu……”
Lâm Túc thu bút về, “Những chiếc đinh này hợp với ông hơn đó.”
Người đàn ông trung niên sắc mặt trở nên tàn nhẫn: Là đang nguyền rủa hắn chết ——
Lâm Túc, “Hiện tại, ông chính là điển hình của ‘hộ bị cưỡng chế’ đúng nghĩa.”
Người đàn ông trung niên, “……”
Ánh mắt hắn nhiều thêm vài phần cảnh giác cùng vẻ ngưng trọng, nheo mắt lại, “Cậu xuất thân từ môn phái nào?” Lâm Túc bước chậm rãi về phía trước, khi lại gần, cậu mới nhìn rõ huy chương trên vạt áo của đối phương.
Lâm Túc không trả lời, chỉ hỏi, “Tề Ngọc Hành là gì của ông?”
Người đàn ông trung niên sửng sốt, theo bản năng đáp, “Gia tổ…”
Thực ra, Tề Ngọc Hành cũng chẳng phải tổ tiên trực hệ của hắn, mà chỉ là gia chủ đời trước của Tề gia, hắn chẳng qua là một kẻ thuộc chi thứ, đã phản bội gia tộc từ lâu. Lo sợ Lâm Túc truy vấn thêm, hắn vội vàng bổ sung:
“Ông ta đã qua đời từ năm kia rồi.”
Lâm Túc sinh ra vẻ buồn bã cùng hoài niệm: À, cũng phải. Rốt cuộc đã hơn 60 năm không gặp……
Nhìn thấy cậu hơi xuất thần, ánh mắt người đàn ông trung niên khẽ động.
Vài lá bùa dần được niết chặt trong tay hắn, ban đầu sát ý mười phần giờ thành mười hai phần. Nỗi kinh nghi và sự tàn nhẫn tràn ngập trong lồng ngực hắn, kèm theo cả nỗi sợ hãi mà hắn không muốn thừa nhận ——
Hắn không ngờ rằng Lâm Túc lại quen biết người trong gia tộc dòng chính.
Nếu hắn bị tố giác đến bổn gia, chỉ sợ sẽ sống không bằng chết.
Chỉ trong nháy mắt, hắn siết chặt lá bùa âm độc trong tay, rồi ném mạnh về phía Lâm Túc, “Đi chết đi!” Hầu như cùng lúc đó, bóng dáng trước mắt vốn dĩ như đang đi vào cõi thần tiên, bất ngờ chuyển động, đồng tử hắn theo bản năng co rụt lại ——
Niệm lực sinh ra vào giờ phút này đã đạt đến đỉnh cao.
Lâm Túc gần như không thể kìm được mà khẽ nhếch khóe môi.
Đến đây đi.
Bữa tiệc lớn của ta!
Cảm nhận được niệm lực tràn đầy trong cơ thể, cậu thậm chí còn dang rộng hai tay trước ánh mắt không thể lý giải nổi của người đàn ông trung niên.
Tuyết Nê Mã: [Đừng làm loạn nữa, rút lui đi!]
Trong chớp mắt lá bùa đã bay đến trước mặt.
Lâm Túc nhanh chóng lùi lại, một cây bút đã nằm trong tay. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp chắn lại, một luồng gió mạnh đã nhanh hơn cậu rất nhiều.
Phanh!!!
Đá vụn bay tứ tung, những mảnh vụn vỡ nát bay đầy trời. Một thanh đao lạnh lùng, ánh sáng sắc bén cắt ngang lá bùa, cắm mạnh xuống mặt đất.
Một bóng dáng cao lớn từ trên không đáp xuống.
Tuyết Nê Mã liếc mắt nhận ra người đến, thất thanh: [Giám Sát Quan!?]
Giám Sát Quan? Lâm Túc dừng bước rồi quay đầu nhìn lại.
Bụi đất tan đi, lộ ra một gương mặt quá mức anh tuấn nhưng lại lạnh lùng. Lông mày đậm, mũi cao, đôi môi sắc lạnh. Dưới chiếc áo choàng khoác ngoài, anh mặc một bộ đồ bó màu đen, ôm chặt lấy thân hình săn chắc.
Áo khoác thêu họa tiết hạc vũ, bị cơn gió mạnh làm xao động một chút. Ở phần ngực trái của bộ trang phục ôm sát, thoáng hiện một đường nét mờ, giống như là... vòng?
…...
“Nê Mã.”
Lâm Túc lặng lẽ đưa tay lên chạm vào chiếc khuy trên cổ áo mình, hiên ngang lẫm liệt, “Tôi đã sẵn sàng hy sinh vẻ đẹp của mình rồi.”