Sáng sớm Vi Đống lẻn vào văn phòng lớp 11, muốn làm cái gì không cần nói cũng biết.

Lâm Túc từ đầu cầu thang bước ra: “Thật ra suy nghĩ của hắn là đúng. Chỉ tiếc, thân phận của ta là giả, sinh nhật của ta cũng là giả, ta…”

Tuyết Nê Mã thuần thục: [Nhưng nhan sắc của cậu là thật.]

“…” Bước chân của Lâm Túc hơi khựng lại, sau đó liếc nó một cái: “Bớt xem mấy chương trình giải trí trên TV lại.”

Nó làm bộ lơ đãng, nhanh chóng chuyển chủ đề: [… Vậy tiếp theo cậu định làm gì?]

Lâm Túc khoan dung mà không truy cứu: “Tạm thời không cần phải xen vào. Hiện tại ta đã khiến Vi Đống chú ý, hắn nhất định sẽ xin ‘thiên sư’ đứng sau lưng giúp đỡ ——”

Nói vài câu, đã đến phòng học.

Ánh nắng sớm dịu nhẹ mờ ảo, trong lớp chỉ lác đác vài học sinh.

Một tia bình minh đâm thủng tầng mây, xuyên qua cửa sổ chiếu vào đáy mắt, trong chớp mắt, mắt Lâm Túc như phát ra ánh sáng.

“Ý niệm thiên sư sinh ra, dường như phong phú hơn người bình thường nhiều.”

[!!!]

Tuyết Nê Mã chấn động mà nhìn về phía Lâm Túc: Nó chỉ nghĩ là lấy một ít ý niệm trên người người ủy thác. Không nghĩ tới Lâm Túc không bỏ qua cho bất kỳ ai trong cuộc, ai cũng không buông tha!

Sau một lúc lâu, nó hé môi: [... Cậu giống như một thương nhân không bao giờ chấp nhận ra về tay không.]

Lâm Túc thong thả ngồi xuống chỗ của mình.

"Ta chỉ là muốn tối ưu hóa lợi ích và hiệu quả."

Tuyết Nê Mã nhớ lại hình ảnh Vi Đống chạy ngược chạy xuôi lúc sáng sớm, nhất thời không biết hắn ta đang cố gắng vì ai:

[Nhưng tôi cảm giác, cậu đang biến hắn thành cái ao để bắt cá.]

"..."

-

Lâm Túc xem lời đánh giá của Tuyết Nê Mã là hồ ngôn loạn ngữ, không thèm để ý tới.

Giữa giờ nghỉ, cậu lại đi tìm Bùi Cận.

Yểm chú đã được giải trừ.

Niệm lực cũng được bổ sung, hôm qua cậu đã dứt khoát chấp bút, trực tiếp khôi phục mệnh cách của Bùi Cận về đúng chỗ.

Lúc này, Bùi Cận từ phòng học đi ra, sắc mặt khá hơn nhiều so với hôm qua. Nhìn thấy Lâm Túc, ánh mắt hắn sáng lên, hiếm khi lộ ra vài phần nhẹ nhàng: “Đàn em Lâm.”

Mặc dù gọi là “Đàn em”, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vài phần tôn kính, “Hôm qua tôi không còn gặp ác mộng nữa.”

Lâm Túc cười với hắn: “Còn gì nữa không?”

Bùi Cận hơi sửng sốt, trong khoảng thời gian này, thứ khiến hắn phiền não nhất chính là ác mộng. Giờ đây được Lâm Túc nhắc nhở, hắn mới nhận ra cảm giác mơ hồ trong đầu cũng đã biến mất.

Bùi Cận vui mừng: “Tôi cảm thấy tinh thần rất tốt. Kỳ thi chiều nay chắc là có thể…”

Một giọng điệu chế giễu bỗng nhiên vang lên: “Tinh ~ thần ~ rất ~ tốt ~.”

Lâm Túc theo âm thanh nhìn lại.

Chính là nhóm người lần trước từng nghị luận về Bùi Cận đang đứng tụm lại một chỗ, một nam sinh trong đó bắt chước, cả bọn trao đổi bằng ánh mắt, rồi phá lên cười “ha ha”.

Ánh mắt Bùi Cận thoáng trầm xuống.

“Mấy người các cậu không có việc gì thì đi làm bài đi!”

Lớp trưởng Hà Thiến đúng lúc đi ngang qua, nhíu mày mắng một câu, rồi lại nói với Bùi Cận: “Đừng để ý đến bọn họ. Cậu điều chỉnh lại trạng thái là tốt rồi, chiều nay cố gắng thi thật tốt nhé.”

Một nam sinh liền mỉa mai, “Ồ ~, thì ra nữ sinh các cậu chỉ thích nói chuyện với mấy tên tiểu bạch kiểm này.” Hắn lại liếc nhìn Lâm Túc, “Nhìn mặt thì cũng được, nhưng đi đường chắc không nổi vài bước?”

Hà Thiến tức đến mức đỏ bừng mặt, “Cậu...!”

Lâm Túc lên tiếng, “Nếu nữ sinh nhìn thấy các cậu, chắc chỉ muốn bỏ chạy như bay ấy nhỉ.”

Hà Thiến không nhịn được bật cười, “Phụt!”

Nam sinh đó đập bàn đứng dậy, “Cậu con mẹ nó—”

Chưa kịp phát hỏa, một tiếng quát chói tai đánh gãy: “Trịnh Phi, em làm gì đó?” Chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa, ánh mắt sắc bén quét qua mấy người. “Nếu các cô các cậu còn tụt khỏi top 200, thì chuẩn bị mời phụ huynh đi!”

Trịnh Phi nghẹn họng, ngồi trở lại chỗ.

Chủ nhiệm lớp nói xong thì rời đi.

Cửa sau trở nên im lặng trong giây lát, Lâm Túc quay sang hỏi Bùi Cận, “Lần trước thời điểm cậu tụt hạng tệ nhất, là đứng thứ mấy?”

Bùi Cận xấu hổ mím môi, “Mười tám.”

Trong nháy mắt, cảm giác xấu hổ lớn hơn chuyển sang đầu mấy người kia.

Hà Thiến không khách khí mà bật cười.

Trong tiếng cười trong trẻo tựa như chuông bạc của Hà Thiến, Lâm Túc vỗ vai Bùi Cận, “Kỳ thi chiều nay, cậu chắc chắn không thành vấn đề.”

Bùi Cận cũng cười, “Ừ.”

Lâm Túc quét mắt nhìn bóng dáng yên tĩnh lạ thường trong lớp, không để tâm thêm, thu ánh nhìn rồi rời đi.

Trên hành lang, Tuyết Nê Mã cảm thán:

“Người thuộc top 200, lại đi cười nhạo top 20.”

Lâm Túc giải thích cho nó loại tâm lý này, “Đó là cảm giác thỏa mãn của người giãy giụa trong bùn nhưng vẫn thích đùa cợt người khác.”

Tuyết Nê Mã lại thở dài về cách dùng từ chuẩn xác của cậu.

Lâm Túc nhân lúc nghỉ trưa, hẹn Bạch Vô Thường lên sân thượng.

Bạch Vô Thường, vạt áo bay nhẹ theo gió, vừa đặt chân xuống đất, liền đánh giá xung quanh, khen ngợi: “Chỗ này tốt đấy.”

Đúng lúc buổi trưa, là thời điểm dương khí thịnh nhất.

Sân thượng dưới ánh mặt trời lại bởi vì lời nói này mà giảm đi vài độ. Có thể được Vô Thường khen “tốt”, tất nhiên không phải chỉ vì phong thủy “tốt”.

Lâm Túc không muốn nghe loại đề tài chuyện ma quỷ trong trường, giơ tay ngăn lại cái miệng hứng thú của Bạch Vô Thường, móc ra tờ giấy đưa qua,

“Danh sách mà cậu muốn.”

Bạch Vô Thường nhận lấy, liếc qua một lượt rồi hài lòng cười, “Ồ... Cảm ơn nhiều.”

Lâm Túc cũng không có quá nhiều tình cảm thương xót.

Người thường muốn kéo dài dương thọ, hoặc dựa vào việc tích đức, hoặc là dựa vào việc đoạt vận. Trên danh sách này, không ai là không thuộc dạng sau, thông qua đánh cắp mệnh số người khác để tránh thoát âm sai.

“Thế này bớt việc hơn nhiều, chỉ cần đến Hiệp Hội Giám Sát Thiên Sư lập hồ sơ bổ sung.”

“Hiệp Hội Giám Sát Thiên Sư?”

“Đúng vậy, gần đây vừa thay đổi người đứng đầu, phong cách làm việc rất quyết đoán, sấm rền gió cuốn.”

Lâm Túc chỉ biết có Hiệp Hội Thiên Sư, “Thành lập khi nào vậy?”

Vẻ mặt Bạch Vô Thường bỗng nhiên có chút vi diệu.

Ba phần muốn nói, bảy phần lại thôi, cuối cùng ra vẻ thương hại, như sợ làm vỡ một món đồ sứ yếu ớt, “17 năm trước, thành lập sau khi cậu lâm vào giấc ngủ say... Ài, không nên nhắc đến chuyện đau lòng của cậu.”

“...” Lâm Túc, “Tôi không đau lòng.”

Nhưng Bạch Vô Thường đã chìm vào bi thương, “Ôi! Niệm lực tan hết, ngủ say không tỉnh…”

Lâm Túc thật sự không nhìn được nữa, hít sâu một hơi, “Ngài từng ngủ 17 năm rồi à?”

Bạch Vô Thường giật mình dừng lại.

Lâm Túc tiếp tục, “Đừng nói 17 năm. Cậu đã nghỉ quá 7 ngày bao giờ chưa? 7 ngày không cần làm việc, 7 ngày không suy nghĩ, suốt 7 ngày, chỉ nằm đó, năm tháng tĩnh…”

“Đủ rồi, không cần nói nữa!”

Bạch Vô Thường đột ngột bị vạch trần, khóe mắt đỏ lên, giống như bị lệ quỷ nhập thân, “Nào có cái gì gọi là năm tháng tĩnh lặng chứ, chẳng qua là có quỷ thay ngươi cõng gánh nặng mà thôi!”

Hắn đi qua đi lại vài vòng, đầu lưỡi dài rủ xuống dưới, “Đúng vậy, tôi chưa từng nghỉ phép… Tôi là tự nguyện đi làm! Tôi yêu công việc, căn bản không thể ngừng được! A? Sao cậu không nói gì… Đi làm ai mà không điên, ha ha ha ha ha…”

Đầu lưỡi hắn run lên, còn đón gió phất qua phất lại.

Lâm Túc vội vàng nhẹ giọng trấn an, “Được rồi, mau ngậm miệng, cậu… cậu không sợ gió lớn làm rách đầu lưỡi à.”

Bạch Vô Thường hít sâu vài hơi, bình tĩnh trở lại.

Sau đó, hắn thu đầu lưỡi về, nhanh chóng biến thành một mỹ nam an tĩnh như trước.

Lâm Túc không ngờ hắn bị đả kích đến vậy, bèn chuyển chủ đề: “Chuyện của Hiệp Hội Giám Sát tạm thời gác lại, hai ngày nữa tôi định gia nhập Hiệp Hội Thiên Sư, các người giúp tôi làm thủ tục được không?”

Bạch Vô Thường kỳ dị mà nhìn cậu: “Cậu mà còn cần gia nhập hiệp hội sao?”

Cậu lời ít ý nhiều, “Để thuận tiện cho công việc.”

Bạch Vô Thường suy nghĩ một lúc, “Được. Nhưng âm sai không tiện ra mặt, hai ngày sau tôi sẽ tìm thiên sư ở dương gian đưa cậu đi.”

-

Hôm nay là thứ sáu, hai ngày sau là cuối tuần.

Không cần đến trường, chuyện Hiệp hội Thiên Sư cũng không vội, Lâm Túc liền như vậy trải qua hai ngày yên ả.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới thứ hai.

Khi đến trường, Lâm Túc liền thấy một đám đông học sinh tụ tập vây quanh bảng thông báo trước khu dạy học, khá là náo nhiệt.

Nhất trung là trường trọng điểm, rất coi trọng thành tích thi cử. Mỗi lần thi xong, danh sách xếp hạng toàn khối sẽ được dán trên bảng thông báo tương ứng của từng khối.

Thứ sáu tuần trước vừa thi xong, hôm nay chính là ngày công bố kết quả.

“Hạng nhất… Bùi Cận, Bùi Cận!”

“Mẹ nó, Bùi Thần đã trở lại rồi sao? Điểm số lần này tuy kém trước kia, nhưng vẫn bỏ xa người đứng thứ hai những 20 điểm!”

“Đờ mờ, để tôi xem nào?” Đám đông học sinh chen chúc trước bảng thông báo.

“Quá đỉnh! Đệt, Bùi Thần thực sự quá đỉnh! Lần trước quả nhiên là trạng thái không tốt nhỉ?”

…...

Trong tiếng nghị luận sôi nổi.

Bùi Cận đứng giữa đám đông, vai lưng đĩnh đạc trong chiếc áo sơ mi, y mím môi nhìn cái tên trên cùng bảng xếp hạng.

“Bùi Cận, chúc mừng nhé!” Hà Thiến dẫn đầu tiến lên vỗ vai anh. Có thêm một vài bạn học xung quanh lần lượt tiến đến chúc mừng, Bùi Cận khẽ gật đầu không để lộ chút kiêu ngạo nào.

Bỗng nhiên ánh mắt y thoáng động, xuyên qua đám đông, chạm phải ánh mắt của Lâm Túc đang đứng ngoài đám đông.

Cách đám người, cuối cùng Bùi Cận cũng lộ ra nụ cười cảm kích. Những bạn học bên cạnh thấy thế ngạc nhiên, liền theo ánh mắt y nhìn qua, trong chớp mắt ai cũng không khỏi kinh diễm và tò mò:

“Ai vậy, Bùi Cận?”

“...Là đàn em lần trước đến tìm cậu? Đàn em đẹp trai thật đấy, hai người thân nhau lắm sao?”

Lâm Túc không ở lâu, chỉ khẽ mỉm cười đáp lại Bùi Cận, rồi rời đi.

Cậu mới đi được vài bước, bỗng nhiên phía sau có người đuổi theo cậu: “Này này, Lâm Túc! Đợi đã!”

Quay đầu lại, thấy lớp trưởng Trần Hữu đuổi theo.

Trần Hữu có khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con, mũm mĩm. Từng bước chân chạy đến làm hai má rung rinh theo, thở hổn hển, “Cùng đến phòng học đi!”

Lâm Túc tri kỷ mà thả chậm bước chân, “Được.”

Trần Hữu ôm ngực, có chút sùng bái, “Cậu vừa nói chuyện với Bùi Thần hả? Sao cậu quen được Bùi Thần vậy?”

Bước chân Lâm Túc thoáng khựng lại, trầm tư, “… Bạn qua mạng?”

Đường internet quanh co, nên quý trọng đoạn nhân duyên này.

Trần Hữu, “??”

Chuyện Bùi Cận trở về hạng nhất đã truyền khắp trường học.

Lâm Túc bước vào lớp, vẫn còn nghe thấy bạn cùng lớp thảo luận chuyện này. Cậu về chỗ ngồi đặt cặp sách xuống, rồi cảm thán trong ý niệm:

“Giờ thì ta phần nào hiểu tại sao Vi Đống lại vặn vẹo rồi.”

Tuyết Nê Mã lập tức phụ họa: [Hả? Vì sao?]

Lâm Túc phân tích: “Mi xem, Bùi Cận thi được hạng nhất, cả trường đều chú ý, ca tụng ‘Bùi Thần đỉnh quá’! Khi thành tích của Bùi Cận tụt dốc, mọi người lại bàn tán: ‘Bùi Thần rớt khỏi thần đàn rồi!’ Giờ đây, khi Bùi Cận quay trở về ngôi vị số một, sự chú ý của mọi người là Bùi Thần trở lại rồi ——”

Tuyết Nê Mã thương hại nói tiếp: [Vi Đống, không ai để ý đến.]

“Nhưng đó cũng không phải là lý do để hắn cướp đoạt vận khí.” Lâm Túc quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu hắn muốn được chú ý, rõ ràng có rất nhiều cách.…”

Tuyết Nê Mã đang định gật đầu, lại nghe thấy cậu nói: “Ví dụ như xuất hiện trên các tin tức xã hội gì đó chẳng hạn.”

[……]

Nó gian nan mà nói sang chuyện khác: [Bùi Cận đã trở lại quỹ đạo, ủy thác này hẳn sắp hoàn thành thuận lợi rồi phải không?]

“Ừ…” Lâm Túc nhìn ánh nắng đan xen giữa những tán lá bên ngoài cửa sổ, có chút xuất thần mà khẽ đáp, “Những gì còn lại, e rằng đều nhắm vào ta.”

Đề tài về Bùi Cận được bàn tán sôi nổi suốt một buổi sáng.

Mãi đến gần trưa mới dần lắng xuống.

Cơm trưa qua đi là thời gian nghỉ ngơi.

Lâm Túc ở trong phòng học nhắm mắt dưỡng thần, cậu đang ngả người tựa vào ghế để phơi nắng, thì nghe thấy âm thanh xôn xao truyền từ phía cửa lớp.

“Ôi đệt… Các cậu mau xem này…”

Có người trở về lớp, kéo những bạn học khác tụm lại đè thấp kinh hô.

“?” Lâm Túc mở mắt ra.

Chưa kịp nghe rõ nhóm học sinh kia đang nói gì, thì lớp trưởng Trần Hữu đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, tay cầm điện thoại lao đến trước mặt cậu.

“Ôi đệt! Lâm Túc mau xem diễn đàn trường đi!”

Lâm Túc ngồi dậy, hạ mắt nhìn vào màn hình điện thoại trên tay Trần Hữu, trên đó là một bài viết đang “lên men” với tốc độ chóng mặt. Tiêu đề chữ đen in đậm, mỗi chữ đều ẩn chứa mánh khóe ——

[Sự thật học thần Bùi Cận “trở về thần đàn”? Xin sâm, thông linh, dưỡng tiểu quỷ!]

Click vào bài viết, chính là biên lai “giao dịch” của Bùi Cận.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play