Tuyết Nê Mã thoáng chốc sắc mặt tái nhợt, thốt lên kinh ngạc: “Cậu không phải luôn tỏ vẻ thuần khiết không tỳ vết sao!!”

“Nhưng Giám Sát Quan đã tới, ta còn có thể làm gì khác đây?”  

Ánh mắt Lâm Túc khẽ động, “Tuy ta không rõ đã phạm phải quy tắc nào khiến Giám Sát Quan xuất hiện, nhưng để chúng ta có thể rút lui an toàn… Nê Mã, mi có thể chấp nhận một ta với chút vết xước trên bạch ngọc không?”

Tuyết Nê Mã run rẩy, lông rụng lả tả.

Đúng lúc này, phía trước có động tĩnh.

Người đàn ông bước tới trước mặt cậu, càng đến gần, khuôn mặt ấy càng rõ ràng: đường nét sắc bén, anh khí bức người. Đối phương cao hơn cậu cả một cái đầu, ánh mắt Lâm Túc chậm rãi di chuyển lên, vừa lúc dừng lại ngay phần hầu kết thấp thoáng dưới cổ áo.

Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp vang lên, “Hạ Chấn Linh.”

Quả thực là một người hoàn hảo, dáng chuẩn người đẹp, giọng nói cũng ngọt ngào mê hoặc. Ngay cả tên cũng thật dễ nghe.

Lâm Túc đưa tay ra, “Lâm Túc.”

Đầu ngón tay chạm nhau, đối phương trông có vẻ lạnh lùng, nhưng nhiệt độ cơ thể lại rất ấm áp.

“Tôi biết.”

“Hội trưởng!” Vài bóng người bất ngờ chạy tới từ đầu hẻm, hai nam một nữ, tất cả đều mặc trang phục thiên sư, trên ngực áo đeo huy chương thống nhất.

Hội trưởng? Lâm Túc ngẩng đầu nhìn.

Thì ra là người của Hiệp Hội Giám Sát Thiên Sư.

Trong giây lát, cậu chợt nhớ đến việc mình từng báo án, ánh mắt lại lần nữa rơi lên người Hạ Chấn Linh, rồi bỗng nhiên hiểu ra: hóa ra vị Giám Sát Quan này chính là “người đứng đầu” mới nhậm chức.

Tuyết Nê Mã may mắn thoát nạn, [Hóa ra không phải vì chúng ta vi phạm quy định nên họ mới đến……]

Lâm Túc cũng rất là tiếc nuối, “Đúng vậy……”

[.…..]

Bên kia, Hạ Chấn Linh đang quay đầu dặn dò cấp dưới.

Vạt áo đã được chỉnh lại một cách ngay ngắn, kín đáo che chắn cổ và ngực.

Lâm Túc chợt nhớ đến chiếc vòng thoáng nhìn thấy trước đó… Đó hẳn là pháp khí phong ấn của Hạ Chấn Linh, vừa khéo nằm ngay vị trí gần trái tim. Nghĩ đến vẻ ngoài lãnh đạm và nghiêm túc của đối phương, chắc chắn không phải kiểu người tùy tiện mang đồ trang sức.

Những người sở hữu sức mạnh quá lớn, thường sẽ mang theo pháp khí phong ấn. Giống như chiếc hoa tai tua rua cậu đeo bên tai trái.

Nếu phải đưa ra một so sánh vừa chuẩn xác vừa có phần không thỏa đáng:

Nó giống như việc buộc dây xích cho một con thú dữ, để phòng ngừa sức mạnh vượt mức kiểm soát.

“Nên xử lý người này thế nào, thưa Hội trưởng?”

Nữ thiên sư trong đội, Ngân Lâm, đã nhanh chóng chế ngự người đàn ông trung niên đang định bỏ chạy, khiến hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Mang về.”

Người đàn ông trung niên vừa bị áp giải đi ngang qua, ánh mắt của Hạ Chấn Linh dừng lại trên người hắn, đột nhiên nhíu mày, gọi lại,

“Đợi đã. Người Tề gia?”

Đồng tử người đàn ông trung niên co rụt lại, “Không… không phải.”

Lâm Túc bắt được tia sợ hãi vụt qua trong mắt hắn, lập tức hiểu ra điều gì đó. Trong ý thức, cậu cất lời với vẻ nóng lòng muốn thử, “Mi nói xem, liệu trên người hắn còn có thể ép ra thêm chút niệm lực nào nữa không?”

[... Cậu lại muốn làm gì?]

Chữ “lại” này thật linh tính, trong nháy mắt đã gợi lên không ít ký ức.

Lâm Túc chỉ cười khẽ, quay sang nói với Hạ Chấn Linh một câu: “Chờ một chút”, rồi cậu bước đến trước mặt người đàn ông trung niên. Đối mặt với ánh mắt căm hận của đối phương, cậu từ tốn hạ thấp giọng,

“Ồ? Không phải con cháu Tề gia sao?”

Ngữ điệu này có chút quen tai.

Người đàn ông trung niên còn đang bối rối, ánh mắt bất giác liếc thấy Lâm Túc đang dùng một tay vuốt ve gốc ngón áp út, tim hắn bất giác nhảy dựng.

Sinh thời, gia chủ Tề gia có một thói quen nhỏ, thích vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón áp út.

Điều này, cơ bản chỉ có người Tề gia mới biết.

Lâm Túc trong đầu hồi tưởng lại giọng nói, dáng điệu và nụ cười của vị lão hữu năm xưa……

Sự nghiêm nghị dần hiện lên giữa chân mày cậu, khí chất trở nên trầm ổn, nháy mắt tựa như biến thành một con người hoàn toàn khác.

Trong giới phong thủy cũng có truyền thuyết về việc “hồn nhập xác” hoặc “hoàn dương”, những điểm bất thường trước đó bất giác ùa về trong tâm trí, khiến người đàn ông trung niên run sợ, dưới ánh nhìn sắc lạnh của Lâm Túc, hắn kinh hãi, miệng lắp bắp: “Ngoại… Ngoại…”

Nhưng chữ cuối cùng, dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thốt ra được.

Trong mắt Lâm Túc thoáng hiện lên một tia kim quang. Người đàn ông trung niên cảm thấy đầu đau nhói, hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.

Ngân Lâm nhanh tay đỡ lấy người vừa ngã xuống, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Lâm Túc, “Hắn sao vậy, đang nói ‘Ngoại’ gì đó mà?”

Lâm Túc mặt không đổi sắc, “Hắn đang hỏi, why?”

Ngân Lâm, “……….”

Lâm Túc chỉ vào người đàn ông trung niên, “Chết đến nơi rồi, hắn vẫn không hiểu vì sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này, chỉ có thể không ngừng tự hỏi chính mình.”

Ngân Lâm sắc mặt giật giật, im lặng rời đi.

Khi mọi người đã đi khỏi, một ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên người cậu.

Lâm Túc quay đầu, chạm ngay ánh mắt của Hạ Chấn Linh.

Nhìn gì chứ? Chưa từng thấy một thần quan biết nói tiếng Anh sao? Cậu nghĩ ngợi, khẽ mở miệng,

“Don’t you understand English?”

“.………”

Chân mày của Hạ Chấn Linh hình như giật nhẹ một cái. Sau một thoáng im lặng, anh lạnh lùng buông một chữ, “No.”

Nói xong cũng quay đầu rời đi.

Lâm Túc, “……”

Một lúc sau, cậu đi theo phía sau, trong ý thức cất tiếng, “Mi có cảm thấy hay không, anh ta kỳ thật rất hài hước.”

Tuyết Nê Mã nghẹn lại một hơi: […No.]

-

Ngày hôm sau, Lâm Túc ngồi trong phòng học.

“Hộ bị cưỡng chế” ngày hôm qua đã bị người của Hiệp Hội Giám Sát đưa đi, không rõ là do Hiệp Hội xử lý, hay giao lại cho Tề gia —

Nhưng dù theo cách nào, hắn chắc chắn cũng coi như “xong đời”.

Nghĩ đến đây, cậu lấy từ túi áo ra một tấm danh thiếp, nói mới nhớ, trước khi chia tay, Hạ Chấn Linh đã đưa cho cậu thứ này.

Bảo rằng nếu có việc gì cứ liên hệ trực tiếp.

Danh thiếp nền đen viền bạc, trên cùng là ba chữ lớn: Hạ Chấn Linh. Dưới đó là dòng chú thích: Hội trưởng Hiệp Hội Giám sát Thiên Sư, và một thông tin liên lạc bên dưới. Phong cách cực kỳ tối giản, lạnh lùng, hoàn toàn phù hợp với bản thân anh ta.

Tuyết Nê Mã lặng yên trồi lên: [Đừng làm loạn.]

Nó kéo còi báo động trong đầu Lâm Túc, tiếng cảnh báo vang dài không dứt: [Hạ Chấn Linh không phải là người mà cậu có thể đùa giỡn đâu.]

Lâm Túc dù bận vẫn ung dung đáp, “Ban đầu mi nhắc đến anh ta, đâu phải thái độ này.”

Ánh mắt Tuyết Nê Mã hiện lên nét tang thương: [Tôi cứ nghĩ sau bao năm cậu gây sóng gió, cuối cùng cũng có người trị được cậu.]

Lâm Túc dịu dàng, hiểu rõ, “Mi trông mong được xem trò cười của ta à?”

[Là tôi đã quá vội vã.] Tuyết Nê Mã an nhiên nằm xuống: [Đêm nay mời cậu đến đoàn xiếc thú xem tôi diễn.]

Lâm Túc bị nó chọc cười, duỗi tay khẽ chọc chọc, “Yên tâm, muốn làm vai hề, còn chưa tới phiên mi đâu.”

Tiết học thứ ba buổi sáng.

Lẽ ra đây là thời điểm buồn ngủ nhất, nhưng lớp học ngột ngạt bỗng nhiên bị một tin động trời làm rúng động—

[Học sinh họ Vi đã làm giả chứng cứ, tiến hành bịa đặt trên mạng, đã cấu thành tội phỉ báng.]

Tin tức được tuyên bố chính thức bởi cảnh sát Tuân Thành.

Ngay khi thông báo được đăng tải, cả trường đều xôn xao!

Những người đang làm bài tập thì không còn mặn mà nữa, những người đang ngủ cũng bỗng chốc tỉnh táo, Trần Hữu như một con chim quay về tổ, vội vã lao tới trước mặt Lâm Túc, kích động mà lôi kéo cậu cùng nhau xem diễn đàn:

“Lâm Túc! Lâm Túc mau xem này!”

Lâm Túc cố gắng làm như không thấy dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người của y, ánh mắt dừng lại trên màn hình.

Trên diễn đàn, các bài viết đã nhanh chóng xuất hiện: [Có thông tin mới! Là giả! Phỉ báng!] [Cảnh sát đã thông báo, vào đây xin lỗi Bùi Cận!]……

Nhấn vào bài viết, phần bình luận toàn là những phản ứng đảo chiều:

“Những người từng nói xấu Bùi Cận đâu rồi, không định nói lời xin lỗi sao? [cười mỉm]"

“Tôi thấy lạ thật, thành tích của Bùi Thần luôn rất tốt, chỉ thụt lùi vài lần, không thể do trạng thái cá nhân sao? Trước đây có người bôi nhọ cậu ấy gian lận, sau đó còn lố hơn, thậm chí vu khống chuyện ‘nuôi tiểu quỷ’ nữa.”

“Nghe lầu trên nói tôi liền đi tra thử, thì phát hiện trong những bình luận đầu tiên vu cáo Bùi Thần gian lận, có một cái chính là ID của Vi Đống.”

“Mas! Thật hèn hạ!”

Giữa làn sóng bàn luận sôi nổi, chẳng mấy chốc có người tìm ra nguyên nhân thật sự —

“Gần đây vừa khớp thời điểm xác định suất tuyển thẳng vào H Đại. Nếu Bùi Thần không được chọn, suất đó nhiều khả năng sẽ thuộc về Vi Đống.”

“Ôi đệt! Bảo sao. Nói vậy thì thành tích thụt lùi của Bùi Cận hơn phân nửa là do hắn giở trò. [Cạn lời]”

“Quá ghê tởm, thủ đoạn thật đê tiện.”

“Hắn ở trong lớp lúc nào cũng tỏ vẻ bị Bùi Cận ‘bắt nạt’, nhưng nghĩ kỹ lại thì Bùi Cận chưa từng nói nặng hắn câu nào. Đúng kiểu trà xanh chân chính.”

“Đuổi học! Cút khỏi trường Nhất Trung!”

…...

Những bình luận kêu gọi tẩy chay chỉ trong vòng năm phút đã vượt qua con số hàng trăm, liên tục xuất hiện các bài viết mới, ngay cả trong bài đăng cũng không ngừng có bình luận mới. Trong làn sóng phẫn nộ cuồn cuộn, bỗng nhiên một bình luận nổi bật lên:

[L]: Vậy “chứng cứ” mà Vi Đống dùng để bôi nhọ Bùi Thần ban đầu là từ đâu ra nhỉ?

Ngay khi dòng bình luận này xuất hiện, mọi người tức khắc bừng tỉnh —

“Đúng vậy!!”

Trần Hữu ngồi gần đó đập bàn một cái, chiếc điện thoại vốn đã bị y làm rơi trong lúc kích động giờ lại nằm chắc trong tay. Lúc này, y lại đưa cho Lâm Túc xem, “Nếu không phải hóa đơn của Bùi Thần, vậy chẳng phải là của chính hắn sao!?”

Lâm Túc nhẹ nhàng tắt điện thoại của mình, kinh ngạc cảm thán, “Lớp trưởng, cậu đúng là tài sắc vẹn toàn.”

“Đúng không!” Trần Hữu được khen thì phấn khích hẳn, cúi đầu gõ phím lia lịa.

[.……]

Tuyết Nê Mã liếc nhìn Lâm Túc, người đang khẽ nhếch môi cười: [Cậu mà cũng đích thân đi bình luận sao.] Bình luận không yêu cầu danh tính thật, Vi Đống cũng chẳng thể tạo ra chút niệm lực nào từ đó.

Nó đưa móng vuốt chỉ trỏ: [Việc này không giống cậu chút nào, Bào Đinh.]

Lâm Túc chống cằm, mỉm cười đáp: “Ta đâu phải làm vì niệm lực.”

Tuyết Nê Mã chớp mắt: [Hỏ?]

“Trước khi cần niệm lực, ta vốn là một Mệnh Tiên.”

Không chỉ đơn thuần sửa lại mệnh cách.

Những khổ đau, điều tiếng, bất công mà nguyên chủ từng chịu đựng… Những quỹ đạo đã bị bẻ lệch khỏi chính đạo, cậu đều sẽ trả lại không sót thứ gì.

Xung quanh là tiếng xôn xao bàn tán, bên khung cửa sổ, ánh sáng đổ xuống tạo thành một vầng sáng nhẹ.

Tuyết Nê Mã nhìn Lâm Túc, hoảng hốt nhớ tới: Mệnh Tiên là cán cân của ba nghìn thế giới. Dẫu rằng đời người mỗi người một mệnh, nhưng số phận chưa từng thiên vị ai trong đúng sai.

….…

Một lát sau, Lâm Túc khẽ rũ mắt, “Dĩ nhiên, đây cũng là chút thú vui nhỏ nhặt của ta thôi.”

Tuyết Nê Mã: [……..]

Hừm, nó biết ngay mà.

Người này làm sao bỏ được thói gây sóng gió.

-

Lâm Túc vốn chỉ định khuấy nhẹ một chút cơn sóng gió.

Nhưng không ngờ lại gây ra một chuỗi phản ứng dây chuyền.

Càng ngày, sự liên kết giữa Vi Đống và “Huyền học” càng rõ rệt khi các bạn học không ngừng đào sâu. Chủ đề này quá hấp dẫn, khiến một số kênh truyền thông địa phương ở Tuân Thành cũng ngửi được mùi "tin sốt dẻo" và bắt đầu điều tra.

Hai ngày sau, tin tức mới truyền đến.

Trần Hữu lại như một chú chim cổ đỏ, lao thẳng đến trước mặt Lâm Túc, “Cậu thấy chưa, Vi Đống lên tin tức xã hội rồi!”

Dứt lời, một người một linh thức đồng loạt ngẩng đầu:……

Lời tiên đoán ngày trước vẫn còn rõ mồn một. Tuyết Nê Mã trầm mặc: [Miệng cậu có phải hay không đã khai….. ]

“Party.” Lâm Túc kiên quyết phủ nhận, “Không phải nồi của tôi.”

Tuyết Nê Mã khâm phục: [Khó trách, miệng cậu như chứa cả vạn quân trong đó vậy.]

“.…..”

Lâm Túc làm như không nghe thấy, quay đầu hỏi Trần Hữu, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Trần Hữu hào hứng thuật lại, “Việc này đúng là quả báo, có một phóng viên đến nhà Vệ Đống định tìm thêm tin tức, đúng lúc gặp bảo mẫu nhà hắn đi đổ rác.”

“Bảo mẫu nói bà không rõ lắm, vì con trai của chủ nhà chưa bao giờ cho bà động vào những vật trang trí trong phòng của hắn —”

Lâm Túc, “……”

Rất tốt. Rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng lại giống như đã nói hết mọi thứ.

Trần Hữu tiếp tục kể, “Còn nữa, Vi Đống không bị nghiêm trọng đến mức ngồi tù, chỉ bị lưu án và thả về. Nhưng có phóng viên theo đuôi hắn, phát hiện hắn lại lén lút đến chỗ nào đó tên là Tề gì Cư, lần này thì bắt tận tay.”

Lâm Túc không nhịn được cảm thán: Người này đúng là nhớ ăn nhưng không nhớ đòn.

Đáng tiếc cái đinh cứng đầu đã bị nhổ, lần này chẳng phải là tự mình nộp mạng sao?

“Sau đó thì sao?”

“Trường học đã ra thông báo. Mặc dù Vi Đống không ngồi tù, nhưng chuyện rùm beng thế này, cuối cùng chỉ có thể xử lý thôi học.”

Kẻ từng muốn cắt đứt tiền đồ của người khác, kết quả cuối cùng lại tự hủy tương lai của chính mình.

Lâm Túc nhận xét, “Thế thì khá tốt, sau này hắn không cần phải 996 nữa.” Bởi vì đến cả 000 cũng chẳng có.

Trần Hữu nghẹn lời trước lối suy nghĩ kỳ quái của cậu.

Lâm Túc đứng dậy, “Tôi có chút việc, ra ngoài trước.”

Ủy thác cuối cùng cũng hoàn thành, cậu muốn đi tìm Bùi Cận.

Tòa nhà lớp 12 mấy ngày nay gió mưa bão bùng.

Là chiếc thuyền nhỏ từng lênh đênh trong cơn bão, vừa đến cửa lớp, Lâm Túc đã bị Hà Thiến tóm gọn. Cô vẫy cánh tay như đôi cánh, phấn khởi bay tới.

“Đàn em~!”

“Đàn chị.” Lâm Túc nhìn quanh tìm kiếm, “Đàn anh Bùi đâu rồi ạ?”

“Ở phòng giáo vụ.” Hà Thiến hớn hở cười, “Trường đã tra ra những tài khoản trên diễn đàn vu oan Bùi Cận, trong đó có cả Trịnh Phi và mấy người nữa, tất cả đều bị ghi lỗi và mời phụ huynh đến làm việc.”

Cô lại nói, “Chuyện của Vi Đống còn lên cả tin tức xã hội, nghe nói hôm nay các thành viên hội đồng quản trị đều tới.”

Lâm Túc bỗng tò mò, “Tôi đi xem thử.”

Phòng giáo vụ nằm ở tầng trên, gần ngay lối cầu thang.

Vừa bước qua cầu thang, đi được vài bước, cậu đã thấy hai bóng người đang tiến tới. Một trong số đó rất quen thuộc—dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc, áo vest khoác ngoài, bên trong là chiếc áo len cổ cao màu đen.

Người còn lại là thầy Lý, chủ nhiệm phòng giáo vụ.

Ánh mắt chạm nhau, Lâm Túc sững lại: Hạ Chấn Linh?

“Thành viên hội đồng quản trị” mà Hà Thiến nhắc đến, chẳng lẽ là anh ta?

Trong ý thức, cậu mở miệng, “Làm sao mà Hạ Chấn Linh lại kiêm luôn vai trò thành viên hội đồng quản trị ở trường Nhất Trung?”

Tuyết Nê Mã: [… Đừng hỏi.]

Ánh mắt vừa chạm nhau liền tách ra, Hạ Chấn Linh nhàn nhạt khẽ dời tầm mắt. Lâm Túc cũng không lên tiếng, làm bộ như không quen biết.

Chỉ mấy bước, họ đã đến trước cửa phòng giáo vụ.

Phòng giáo vụ có một cửa sổ kính rất lớn, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Bùi Cận bên trong. Trịnh Phi và mấy người khác cũng có mặt, đứng bên cạnh là phụ huynh của họ.

Lâm Túc lặng lẽ nép sang một bên, chuẩn bị đứng xem.

Hạ Chấn Linh cùng chủ nhiệm Lý chuẩn bị bước vào, đột nhiên nghe thấy mẹ của Trịnh Phi “Bốp” một cái, tát thẳng vào mặt con trai mình. Âm thanh vang dội truyền qua cả cửa.

“Đồ hỗn láo!!”

Bên ngoài im phăng phắc: “………”

Chủ nhiệm Lý nhanh chóng lấy lại tinh thần, thấy Hạ Chấn Linh vẫn đứng nhìn, liền vội vàng định đẩy cửa bước vào để ngắt lời.

Lâm Túc lập tức nhận ra ý định đó.

Làm gì thế? Kịch mới bắt đầu mà, còn chưa tận… còn chưa để cô kia xả hết giận cơ mà!

Mắt thấy tay thầy sắp chạm vào tay nắm cửa, cậu đột nhiên đưa tay ôm trán, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt. Cơ thể hơi lảo đảo, môi run rẩy, phát ra một tiếng rên nhỏ, “Ưm……”

“?” Chủ nhiệm Lý quay đầu lại.

Sau sự cố trước đó, ông như chim sợ cành cong, “Bạn học, em sao thế này?”

Hạ Chấn Linh hạ mắt, yên lặng nhìn qua.

Lâm Túc nghiêng người về phía trước, khéo léo chắn kín cửa. Bên trong lại vang lên một tiếng "Bốp!" rõ ràng. Cậu dựa vào cánh cửa, quay đầu mỉm cười yếu ớt với Hạ Chấn Linh.

“Thân thể không tốt, chê cười rồi, chê cười rồi.….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play