Tí tách.

Nước đọng trên mái hiên rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Cuối con hẻm dài và tối tăm là một cửa hàng gần như bị che khuất hoàn toàn bởi một tấm màn.

Một bóng người cao lớn đứng lặng trước cửa.

“Thưa... thưa đại sư,” người mở lời là một nam sinh trung học. Giọng nói đang trong thời kỳ vỡ tiếng thì cố tình đè thấp, khiến nó càng lộ vẻ nghẹn ngào. Vi Đống nuốt khan, cố giữ bình tĩnh.

“Chỉ cần có sinh thần bát tự của đối phương là được phải không ạ?”

“Cậu đang lo lắng điều gì?”

Không thể nhìn rõ gương mặt của người sau lớp màn, nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt như loài rắn độc len qua khe hở của tấm màn, khiến người ta bất giác rùng mình.

“Đã trả tiền rồi, tất nhiên tôi sẽ làm tốt việc cho cậu.”

Vi Đống thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cũng không muốn phải làm chuyện này, hắn cũng là bất đắc dĩ mà thôi! Trường chỉ có một suất tuyển vào đại học H, mà hắn, qua ba lần kiểm tra vẫn không thể vượt qua Bùi Cận. Nếu không tìm cách khác, hắn chẳng còn hy vọng gì.

Huống chi, Bùi Cận chỉ là một “nghèo nhị đại” (thế hệ thứ hai nhà nghèo). Dù có tài nguyên, tên đó cũng không thể tận dụng được gì.

Vi Đống tự trấn an mình.

Dẫu vậy, đây là lần đầu hắn làm chuyện như thế này, trong lòng vẫn không khỏi bất an. Hắn ngập ngừng hỏi: “Đại sư, sẽ không có vấn đề gì chứ? Nếu đối phương cũng tìm người trong ngành, có khả năng sẽ bị phản phệ không?”

“Ha” Một tiếng cười nhạo vang lên từ phía sau tấm màn như thể đang chế giễu hắn nhát gan, giọng nói âm u, lạnh lẽo cất lên:

“Không đời nào.”

Nửa dưới khuôn mặt đang lộ ra nở một nụ cười đầy tự tin.

“Tuân Thành đã nhiều năm rồi không xuất hiện một thầy phong thủy lợi hại.”

Nghe vậy, Vi Đống hoàn toàn yên tâm, cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”

----

Trên cao, một vầng trăng tròn lơ lửng giữa bầu trời đêm, chiếu rọi ánh sáng dịu dàng xuống nhân gian.

Cùng lúc đó, ánh trăng trong trẻo len lỏi qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng tràn vào một căn phòng nhỏ ở Tuân Thành, soi sáng khung cảnh bên trong.

Đồ nội thất bằng gỗ toát lên vẻ cũ kỹ, một lớp bụi mỏng phủ trên sàn nhà, mặt tủ. Cách đó không xa, trên chiếc giường gỗ, một thiếu niên khoác áo kiểu Trung Hoa đang nằm yên tĩnh.

Gương mặt tựa như ngọc ấm, mái tóc đen nhánh mềm mại rủ xuống trán.

Đôi hàng mi dài khẽ run rẩy.

Lâm Túc chậm rãi mở mắt sau giấc ngủ dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play