Trước khi đến đây Vi Đống đã nghĩ sẵn trong đầu.

Làm sao để hỏi, hỏi cái gì?

Hắn vẫn chưa xác định rõ tình hình, không thể để lộ sự bất an. May mắn thay, tuổi tác và chiều cao của hắn đều nhỉnh hơn người khác, tóm lại, nắm quyền chủ động trong tay trước đã.

Khi thấy Lâm Túc đi tới, hắn liền vội vàng mở miệng trước:

“Tôi là bạn học của Bùi Cận, có việc muốn tìm cậu.”

Vi Đống nhìn xung quanh, chỉ vào phòng học chức năng ở phía bên kia: “Chúng ta qua đó nói chuyện nhé?”

Lâm Túc tò mò không biết trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì, “Được thôi.”

Phòng học chức năng nằm cách khá xa.

Học sinh thường tập trung ở hành lang bên ngoài trò chuyện, cười đùa, hiếm khi có ai đến khu vực này.

Khép cánh cửa lại, Lâm Túc hài lòng nhận xét, “Đây đúng là nơi các học giả uyên thâm đàm đạo, chẳng phải nơi người thường lui tới.”

Vi Đống đang định nói nhưng lời vừa đến miệng bị nghẹn lại.

Hắn kiềm chế không sửa lại cách giải thích của đối phương, nhanh chóng đưa câu chuyện trở lại trọng tâm, “Đàn em, hôm nay tôi thấy cậu tìm Bùi Cận. Hai người…”

Nhắc đến Bùi Cận, giọng hắn trở nên nhẹ đi một chút, “Hai người quen biết nhau sao?”

Lâm Túc nhìn hắn, ánh mắt thoáng qua vẻ hờ hững, nhẹ nhàng đáp, “Sao anh không đi hỏi Bùi học trưởng?”

Vi Đống bị hỏi đến nghẹn lại. Cảm giác bất an một lần nữa trỗi dậy. Nhưng khi nhìn ánh mắt ôn hòa của Lâm Túc, hàng mi khẽ rủ xuống in bóng mờ nhỏ, tựa như mảnh đồ sứ dễ vỡ, hắn cảm thấy có lẽ do mình nghĩ nhiều.

Hắn đè nén cảm xúc, tránh nặng tìm nhẹ:

“Tôi thấy cậu đã lấy đi bùa Văn Xương của Bùi Cận, đó là bùa chủ nhiệm lớp xin cho học sinh trong lớp. Cậu…có lẽ cậu không hiểu, loại bùa này người khác cầm cũng không dùng được.”

Tuyết Nê Mã đang nghe lỏm không nhịn được liếc mắt.

Vẻ mặt Lâm Túc không thay đổi, hỏi: “Cho nên cậu muốn tôi trả bùa Văn Xương cho cậu?”

“Đúng…” Vi Đống đáp lời, lại cảm thấy lời này hơi kì quái. Hắn vội bổ sung: “Tôi sẽ đưa lại cho Bùi Cận. Tôi là lớp phó học tập, chuyên phụ trách những việc này.”

Lý do này cũng quá gượng ép rồi.

Nhưng vốn dĩ hắn chỉ muốn thăm dò.

Nếu Lâm Túc đồng ý trả lại cho hắn, vậy chẳng có gì đáng lo, hắn chỉ cần tìm cơ hội lén đưa lại cho Bùi Cận; còn nếu không trả, thì rõ ràng Bùi Cận đã nhận ra điều gì đó.

Hắn cần phải nhanh chóng nghĩ cách khác.

Dứt lời, người trước mặt yên lặng hai ba giây.

Lâm Túc không nói gì, mà chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn về phía hắn.

Không hiểu sao, Vi Đống cảm thấy một lớp mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng. Hắn vừa định mở miệng, thì nghe thấy Lâm Túc lên tiếng:

“Được thôi.”

“Được... hả?”

Lâm Túc bày ra dáng vẻ dễ nói chuyện: “Tôi chỉ mượn thôi, ngày mai sẽ trả.”

Vi Đống không ngờ y lại đồng ý ngay lập tức. Dù có chút nghi ngờ, nhưng hắn vẫn cố trấn tĩnh: Người trước mắt chẳng qua chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, có thể có năng lực gì được? Cho dù có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn còn có “đại sư” chống lưng.

“Vậy cậu nhớ trả lại đúng hẹn.”

Lâm Túc cười cười, bảo đảm: “Tôi sẽ mau chóng trả lại.”

Đúng lúc này, chuông báo vào lớp vang lên.

Vi Đống đè cảm giác kì lạ trong lòng xuống, quay đầu rời đi.

….….

Khi bóng dáng kia biến mất ở cuối hành lang, Tuyết Nê Mã rốt cuộc cũng ló ra, nghiêm trang nhìn Lâm Túc mở miệng:

[Cậu giống như cái túi Càn Khôn vậy.]

Lâm Túc giữ vẻ ung dung: “Sâu không lường được?”

[Có thể chứa được nhiều.]

“……” Lâm Túc lơ đễnh liếc nó, “17 năm không có ai nói chuyện với mi, nghẹn đến hỏng luôn à?”

Tuyết Nê Mã ngượng ngùng cúi đầu: [….Đúng dòi.]

Nhưng một lúc sau, nó lại thấy không quen ngẩng đầu lên: [Vậy mà lần này cậu không có ăn miếng trả miếng?]

Tay Lâm Túc đặt trên tay nắm cửa, nghe thấy vậy thì quay đầu lại, vẻ mặt tựa băng tuyết cao ngạo:

“Nơi đây phòng ốc sơ sài, chỉ có đức hạnh của ta là cao sang.”

[.…..]

Tuyết Nê Mã như bị nghẹn ở cổ, vội đổi đề tài: [Tấm bùa Văn Xương kia, cậu định giải yểm rồi mới trả lại sao? Khó trách trước đó cậu không đốt nó.]

Lâm Túc không tỏ ý kiến, chỉ khẽ cong khóe miệng không nói chuyện.

-

Mười giờ tối, Lâm Túc từ trường học về nhà.

Căn hộ cậu đang sống nằm ở trong một khu chung cư lớn.

Qua 17 năm, nơi mà cậu sống trước đây, giờ đã trở thành khu chung cư cũ. Nếu tỉnh lại muộn hai ba năm, có lẽ bản thân cũng sẽ cùng ngôi nhà ấy trải qua cảnh bị phá dỡ và di dời.

Toàn bộ nội thất bằng gỗ đã được chuyển vào nhà mới.

Kiểu trang trí phong cách Trung Hoa giữa các nhà cao tầng hiện đại không hề lạc lõng mà ngược lại, giống như một thế giới riêng biệt, một phủ đệ tĩnh lặng và thanh nhã.

Nhưng mà hiện tại, trong phủ đệ lại có một vị khách.

Lâm Túc đứng trong phòng khách, bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc bạch y dài, đội mũ đang ung dung ngồi trên sô pha, hài hòa một cách kì lạ với phong cách nội thất Trung Quốc, tựa như đối phương mới là chủ nhân căn nhà.

“Bạch Vô Thường.”

Người đàn ông nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu ra hiệu, “Ngồi đi, nhà mình mà.”

Tuyết Nê Mã kinh ngạc cảm thán: “Hóa ra hắn cũng biết đây là nhà cậu…”

Lâm Túc không muốn gia nhập trò khôi hài hoang đường này.

Cậu tiện tay lấy một chiếc áo ngoài màu xanh đen từ trên giá khoác bên ngoài áo sơ mi, rồi ngồi xuống cạnh Bạch Vô Thường.

“Hôm nay sao lại có nhã hứng mà đột nhập nhà dân vậy?”

Bạch Vô Thường nghẹn lại, buông ly trà, “Gần đây đều nghe nói cậu đã tỉnh.”

Lâm Túc gật đầu. Bạch Vô Thường nói “đều”, hẳn là bao gồm đồng liêu tam giới thượng, trung và hạ. 3000 thế giới có vô số chức vị, như Vô Thường, Thành Hoàng, Đông Nhạc Đại Đế…, đều là chức quan trong đó.

Trong đó, “Mệnh Tiên” là một chức vị rất cao.

“Muốn đến thăm cậu, nhưng thật sự không rút ra được thời gian.” Bạch Vô Thường đỡ trán cười khổ, “Như hôm nay, thừa dịp Bát Gia trực ban, tôi dùng kỳ nghỉ phép để đến gặp cậu.”

Bát Gia chính là cộng sự của hắn, Hắc Vô Thường.

“Kỳ nghỉ phép?”

Sau 17 năm, Lâm Túc cảm thấy hơi không theo kịp sự thay đổi của thời đại. Cậu lấy điện thoại tra cứu, sau đó rất kinh ngạc. Cái gọi là chế độ nghỉ phép này, đến cả quỷ cũng không tha!

Đúng là đáng chết.

Hai người dùng giọng điệu lạnh lùng sắc bén lên tiếng chỉ trích một hồi.

Lâm Túc nói đến miệng lưỡi khô khốc, dừng lại uống ngụm trà Mao Tiêm năm 1982. Vừa mới uống hai ngụm trà, bên cạnh đã vang lên một tiếng thở dài làm bộ làm tịch.

Bạch Vô Thường giống như tùy ý mở miệng:

“Ai...gì ấy nhỉ, à, gần đây có nhiều người sửa mệnh để trốn quỷ sai, khiến Diêm La Vương điện hạ rất đau đầu. Tôi biết cậu vẫn còn có ủy thác, cậu xem cậu có thể bớt chút thời gian lật sổ Mệnh Cách, giúp chúng tôi tìm nhanh hơn...”

Lâm Túc khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, “Ngài nghỉ phép cũng không hẳn là nghỉ nhỉ.”

Vẫn mang theo công việc tới.

“Có thù lao, có thù lao…” Bạch Vô Thường vui vẻ nói, “Diêm La Vương điện hạ nói có thể cho cậu 30 vạn tiền giấy.”

“……” Lâm Túc xin miễn, “Tôi tạm thời còn sống ở dương gian.” Đừng quá vớ vẩn.

Nhưng gần đây ban ngày cũng không bận lắm.

Lâm Túc suy nghĩ một lát rồi vẫn đồng ý: “Chuyện thù lao để sau hẵng nói.”

Bạch Vô Thường, “Cũng được, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội để quan lại giúp đỡ lẫn nhau.”

Lâm Túc, “……”

Cậu mở cửa sổ tiễn khách, “Đêm đã khuya, tiễn khách.”

Bạch Vô Thường đang từ tốn trèo qua cửa sổ định đi, nhưng bỗng nhiên bị gọi lại. Lâm Túc, “Từ từ. Nếu đã ra ngoài, tiện đường giúp tôi đưa đồ vật này đi.”

“?”

-

Màn đêm buông xuống, mùa hè ban đêm không có gió nên hơi oi bức.

Vi Đống ngồi trước bàn, lòng đầy bực bội.

Hắn vừa nổi trận lôi đình với bảo mẫu trong nhà. Đã bảo là đừng đụng vào mấy thứ hắn bày ra, thế mà vẫn không hiểu tiếng người!

Trong phòng hắn bày đủ loại “đồ phong thuỷ”, có tượng thần, tranh vẽ, bùa chú, lá hoa quế… Dùng để cầu may đổi vận, vị trí bày biện đều có quy tắc ——

Kết quả bảo mẫu mang sữa bò vào, liền làm lệch tượng thần của hắn!

Có biết hành động này sẽ ảnh hưởng đến việc thi cử, hủy hoại tiền đồ của hắn không hả?

Vi Đống đuổi bảo mẫu đi, cẩn thận bày tượng thần vào vị trí cũ.

Hắn  ở bên ngoài luôn tỏ ra rụt rè, nhưng về đến nhà thì ngang ngược hơn ai hết. Đặc biệt khi nhớ đến chuyện sáng nay ở trường học, nỗi bất an dần nảy sinh thành ác niệm.

Chờ đến cuối tuần… Không, ngày mai. Ngày mai lấy bùa về, hắn sẽ lập tức đi tìm "đại sư.”

Hắn muốn chắc chắn mọi chuyện không xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Chỉ làm cho thành tích của Bùi Cận tụt dốc thì chưa đủ an toàn… Tốt nhất là xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó. Tỷ như gãy tay, mù mắt, không bao giờ có thể tham gia thi cử được nữa,  xem cậu ta làm sao cướp suất tuyển thẳng của mình.

Vi Đống đang cân nhắc, trước mặt bỗng nhiên nổi lên một cơn gió.

Rèm cửa bị gió thổi cuốn lên, những trang sách trên bàn lật qua lại tạo thành âm thanh xào xạc.

Hắn tạm thời thu hồi suy nghĩ, đứng dậy đem cửa sổ đóng lại.

Khi vừa mới ngồi xuống, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại.

Trên bàn xuất hiện một tấm bùa Văn Xương.

Hô hấp của Vi Đống ngừng lại: Không phải hắn đặt bùa Văn Xương trong ngăn bên sườn cặp sao, nó ở trên bàn từ khi nào? Chẳng lẽ, là lúc lấy đồ đã tiện tay mang ra?

Tim hắn đập thình thịch, chuẩn bị cất lại bùa.

Mở ngăn bên ra.

Bang! Bút máy rơi xuống đất.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, đồng tử Vi Đống co chặt lại, máu toàn thân như đông cứng ——

Một lá bùa Văn Xương khác nằm trong cặp sách.

Hắn ngây ra hai giây, liền đem bùa trong tay ném ra ngoài! Lá bùa đỏ tươi nằm trên mặt đất, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập.

…Lá bùa dư ra kia là của ai?

Sao nó lại xuất hiện trong phòng mình? Suy nghĩ của hắn trở nên hỗn độn, một đáp án đầy quỷ dị sợ hãi chậm rãi dâng lên từ đáy lòng hắn.

Vi Đống hạ tầm mắt.

Vừa lúc nhìn thoáng qua đồng hồ ở góc bàn, vừa qua mười hai giờ đêm.

“…Ngày mai sẽ trả.”

“Tôi sẽ mau chóng trả lại.”

Một cảm giác sợ hãi bén nhọn dâng lên đến cổ họng.

Không đợi hắn tìm cớ để tự trấn an bản thân, thì đột nhiên gần đó vang lên một tiếng “bộp” chói tai.

Tượng thần hắn vừa đặt đã rơi trên mặt đất.

Như bị đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng, Vi Đống rốt cuộc không kiềm chế được nữa mà hét lên đầy hoảng loạn sợ hãi, cả người run rẩy, mặt cắt không còn một giọt máu.

….…

Sáng sớm hôm sau, Lâm Túc tới trường học.

Cậu xuyên qua hành lang hướng về phía lớp học, tiện tay trả lời tin nhắn.

Những người đồng đạo như bọn họ, có một phần mềm chuyên dùng để nói chuyện phiếm “Weixin”. Không biết là vị nhân tài nào phát triển, mỗi lần có tin nhắn đến sẽ lại xuất hiện một câu “Này, trả lời tin nhắn đi!” ở phía trên.

Lời như hô gọi, thập phần không lễ phép.

Tuyết Nê Mã liếc nhìn tò mò: [Đang xem gì thế?]

“Tin nhắn của Bạch Vô Thường, nói đã giúp chúng ta đưa đồ qua.” Lâm Túc tắt điện thoại, “Nhưng hắn nói trong phòng Vi Đống quá nhiều đồ vật thượng vàng hạ cám, lúc xoay người rời đi không cẩn thận làm đổ một món.”

Tuyết Nê Mã hờ hững: [Không sao đâu.]

Lâm Túc cũng không để trong lòng: Đổ thì đổ, nâng dậy không phải được rồi sao.

Bất quá niệm lực của cậu khôi phục không tệ. Xem ra, Vi Đống đã thật sự coi mình là…

Tà ma.

[Lại nói tiếp, cậu vẫn luôn trước sau cẩn thận. Hôm qua trước khi trả bùa về còn giải yểm nữa.]

“Dù sao cũng là đồ tôi ‘nhận’ qua. Mặc kệ yểm chú có phải do tôi hạ hay không, đã ‘nhận’ thì khi ‘trả’ lại, liền không thể để dính âm tà, nếu không sẽ trái với đạo.”

Lâm Túc tiếp tục bước lên lầu, “Đặc biệt còn có Quan Giám Sát, cũng không biết phong cách hành sự ra sao.”

Tuyết Nê Mã hé lộ chút thông tin: [Nghe nói là người rất lãnh đạm, bất cận nhân tình.]

Ánh mắt nó thoáng chút thở dài, [Cậu bây giờ một nghèo hai trắng, lỡ có chuyện gì, thì chỉ còn có thể hy sinh nhan sắc thôi.]

“.…..”

Lâm Túc một tay tóm lấy nó, dạy dỗ: “Từ thân đến tâm ta đều thuần khiết không tỳ vết.”

Khi nói chuyện, vừa lúc đi đến cửa cầu thang.

Một bóng dáng quen thuộc bỗng nhiên thoáng lướt qua, một người một linh thức đồng thời dừng lại.

Trong văn phòng khối 11.

Lúc này cách tiết tự học còn sớm, giáo viên cũng chưa đến, trong văn phòng không có một bóng người.

Sắc mặt Vi Đống hết xanh lại trắng, vội vàng đến một bàn làm việc lục lọi từ trong ra ngoài.

Quá tà môn. Học sinh lớp 11 kia quá tà môn…!

Hắn tin thứ dó, bằng không cũng sẽ không bị dọa sợ.

Một chồng tài liệu bị lật đến bừa bộn, nhưng Vi Đống tạm thời không rảnh quan tâm. Mãi khi tìm thấy một quyển “Hồ sơ học sinh” ở dưới đáy ngăn kéo, hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

Lật đến một trang trong đó, hắn cầm điện thoại chụp lại.

Khóe miệng Vi Đống bất giác cong lên, mang theo sự quỷ dị điên cuồng mà chính hắn ta cũng không nhận ra.

Làm xong mọi chuyện, hắn qua loa dọn dẹp lại tài liệu, rồi mau chóng rời khỏi văn phòng.

….…

Bóng dáng mau chóng biến mất ở cuối cầu thang.

Ở đầu kia của hành lang phía sau.

Ánh sáng mờ nhạt bao phủ đầu cầu thang, Lâm Túc và linh thức im lặng dựa vào tường, mắt dõi theo bóng dáng thức khuya dậy sớm kia.

Một lúc lâu sau, Tuyết Nê Mã lên tiếng phá vỡ yên lặng:

[… Hắn còn dậy sớm hơn cả lớp buổi sáng sớm.]

Lâm Túc bình luận, “Về chuyện hại người, hắn luôn tin rằng trời không phụ kẻ cần cù.”

Tuyết Nê Mã phụ họa: [Giống như trong việc thất bại, hắn luôn luôn thành công.]
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play