Trường Trung học số một Tuân Thành.
Là trường trọng điểm có tỷ lệ học sinh đỗ đại học cao nhất Tuân Thành, cơ sở vật chất hiện đại, khuôn viên rộng lớn, bóng cây tỏa mát và các tòa nhà dạy học xếp san sát nhau.
Thế nhưng, ngay lúc này trong lớp học.
Những học sinh đáng lẽ nên chăm chú lắng nghe bài giảng lại tốp năm tốp ba hướng ánh mắt lặng lẽ đổ dồn về phía bóng dáng ngồi ở cuối lớp gần cửa sổ.
Đó là học sinh mới chuyển đến hôm nay.
Dung mạo tuấn tú, đường nét thanh thoát, lúc này đang chống tay lên đầu ngủ gà ngủ gật. Áo sơ mi trắng phản chiếu ánh nắng, khiến cả người như phát sáng.
Những ánh mắt hiếu kỳ dần thu lại, để lại một suy nghĩ chung: Quả nhiên, trên đời thật sự có người trông như mang theo bộ lọc vậy...
Bên cửa sổ, Lâm Túc hơi nhíu mày, lên tiếng trong ý thức:
"Nê Mã, mi bật hiệu ứng ánh sáng cho ta à?"
Trước mặt cậu hiện lên một ánh sáng nhàn nhạt: [Ò]
Đây là linh thức do niệm thức của Lâm Túc hóa thành. Khi linh thức này vừa mới ra đời, cậu đã tìm bộ bách khoa toàn thư về động vật để đối phương tự chọn hình dáng bản thể. Linh thức của cậu quả nhiên không phụ lòng mong đợi…
Trong hàng triệu loài động vật, linh thức liếc mắt một cái đã nhìn trúng Tuyết Nê Mã.
-------
Hiện tại, Tuyết Nê Mã vẫn đang đắc ý:
[Cậu không buồn ngủ à? Tôi bật đèn ngủ cho cậu đấy.]
"Thật chu đáo." Lâm Túc không khỏi khen nó, "Sáng thêm chút nữa, cảm giác ta có thể hôn mê luôn."
Thánh quang chiếu rọi, trực tiếp lên thiên đàng.
Tuyết Nê Mã lập tức nhạy cảm, cảnh giác nói: [Đừng có nói mấy lời không may mắn! Cậu không thể hôn mê thêm lần nào nữa đâu.]
Lâm Túc vừa tỉnh dậy sau 17 năm dài ngủ say.
Cậu là “Mệnh Tiên” – người quản lý vận mệnh của 3000 thế giới.
Mệnh Tiên chịu trách nhiệm chỉnh sửa những mệnh cách bị bóp méo để đưa chúng quay về quỹ đạo. Tuy nhiên, 17 năm trước, trong giới phong thủy bỗng xảy ra một cuộc biến động lớn mang tên “Nghịch thế sửa mệnh”. Chỉ trong chớp mắt, hàng vạn vận mệnh đã bị thay đổi.
Nhìn thấy ngày càng nhiều người cũng bị ảnh hưởng, khí vận của họ dần sa sút.
Tình thế cấp bách, Lâm Túc không kịp sửa từng cái một, buộc phải dùng niệm lực mạnh mẽ để cưỡng ép đưa hơn vạn mệnh cách trở về đúng vị trí trong một lần. Từ đó, vận mệnh của mọi người quay trở lại đúng quỹ đạo.
Mà cậu bởi vì niệm lực cạn kiệt nên rơi vào trạng thái ngủ say.
---------------
Lâm Túc thoát khỏi hồi ức, một tay chống cằm, sự mệt mỏi do thiếu hụt niệm lực làm cậu nhíu mày, lộ ra chút lười biếng nhưng ánh mắt lại dịu dàng và kiên định:
“Mệnh của ta do ta, không phải do trời.”
Mẹ kiếp, để cậu quyết định thì còn gì nữa! Chẳng phải là ngủ suốt ngày sao?
Tuyết Nê Mã thấy cậu không chút để ý, quả thực to gan, lập tức nhìn cậu như nhìn một đứa con ngốc nghếch nhà địa chủ:
[Cậu không thể cứ tiếp tục tiêu hao niệm lực như thế nữa.]
[Bây giờ cậu có hay buồn ngủ, dễ bị lạnh không? Đó là vì tinh thần lực của cậu quá mạnh, cơ thể hiện tại không chịu nổi thần cách của cậu.]
Lâm Túc kinh ngạc giương mắt, thầm cảm thán: “…” Nê Mã nói hay thật.
Tuyết Nê Mã không hề để ý, tiếp tục giải thích: [Niệm lực đến từ “tín niệm” của người khác, những cảm xúc như ngưỡng mộ, tin tưởng, sùng bái,… đều có thể chuyển hóa thành niệm lực của cậu.]
Lâm Túc xoay cổ tay, nóng lòng muốn thử, “Hiểu rồi, từ hôm nay trở đi ta sẽ làm một giáo bá.”
Giọng của Tuyết Nê Mã đột nhiên im bặt.
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên.
“Reng reng…” Lâm Túc đứng dậy, đi ra hai bước dưới ánh mắt ngày càng hoảng sợ của Tuyết Nê Mã, rồi quay đầu lại mỉm cười đầy dịu dàng:
“Đùa thôi, đồ ngốc.”
[.…….] Tuyết Nê Mã.
Lâm Túc ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua những học sinh trong lớp, trên đầu mỗi người đều hiện lên các dòng chữ về sinh thần bát tự - dấu hiệu của vận mệnh.
Cậu lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên hiển thị một trang web.
Giao diện đơn giản, ở góc trái màn hình chỉ có một chữ “Túc”.
[Người ủy thác: Bùi Cận]
[Thân phận: Học sinh lớp 12A1, trường Trung học số 1 Tuân Thành]
[Trạng thái: Đã nhận đơn]
“Đi thôi.” Lâm Túc cầm điện thoại bước ra khỏi phòng học, một tia sáng nhạt ánh lên trong đáy mắt cậu.
"Đi gặp người ủy thác đầu tiên của chúng ta thôi."
-
Khu lớp 12 ở bên cạnh.
Quạt trần kiểu cũ chuyển động trên đỉnh đầu phát ra âm thanh kẽo kẹt và cửa sổ mở rộng đón vài làn gió thoảng, xua tan đi chút oi bức.
Lâm Túc đứng ngoài cửa sau, thuận miệng gọi một học sinh, “Xin chào, tôi tìm Bùi Cận.”
“Cậu tìm Bùi Cận?” Học sinh kia hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía phòng học. Lâm Túc theo tầm mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy một bóng dáng đĩnh đạc, vai rộng lưng thẳng, giống như cây bạch dương không chịu cong dù cho có gió bão.
“Cậu đợi một chút.”
Học sinh đó nói rồi bước vào phòng học.
Cuộc sống lớp 12 khô khan, chỉ cần một làn gió thoảng qua hay một chút thay đổi nhỏ cũng có thể khiến thần kinh mọi người căng thẳng - huống chi đây lại là chuyện liên quan đến "Học thần” Bùi Cận.
Ngay khi Lâm Túc vừa dứt lời, mấy nam sinh phía sau bắt đầu quay đầu thì thầm nghị luận:
“...ai, là tìm Bùi Thần.”
“Còn gọi là 'Bùi Thần' à? Không thấy hai kì thi gần đây cậu ta thi thế nào à, sớm đã rớt đài rồi.”
“Chậc chậc… Bảo sao gần đây mặt cậu ta trông cứ cau có.”
[Bọn họ có thù oán với Bùi Cận à?] Tuyết Nê Mã bay lơ lửng giữa không trung.
“Không có.” Lâm Túc liếc qua mệnh bàn của mấy người đang đứng gần đó, nghe giọng điệu xem kịch vui của họ, “Chỉ là luôn có người thích xem cao ốc sụp đổ thôi.”
Tuyết Nê Mã lĩnh hội: [… Bọn họ đều là hộ phá bỏ di dời?]
“……” Lâm Túc không nhịn được khen ngợi, “Mi thông minh đến mức không giống linh thức của ta.”
Chưa kịp dứt lời, giọng nói bên kia bỗng nhiên cất cao lên, như thể càng nói càng hăng say:
“Ai, cái tin trên diễn đàn không phải là thật sao?”
“Cái gì?”
“Nói Bùi Cận trước kia chắc chắn đã gian lận… Nếu không sao giải thích được chuyện cậu ta lúc nào cũng đứng nhất, mà bây giờ thành tích đột nhiên tụt dốc như vậy?”
Một người khác nghe vậy, lập tức phụ họa: “Thực ra tôi đã muốn nói như vậy từ lâu! Cậu ta xuất thân từ huyện nhỏ, ít nhiều tay chân có chút không sạch sẽ.”
Một giọng nói ngạc nhiên bỗng vang lên:
“Vậy sao cậu không nói sớm hơn?”
“……”
Quay đầu lại, thấy Lâm Túc đứng dựa vào cửa, vẻ mặt tò mò.
Xung quanh vang lên vài cười khẽ.
Nam sinh kia một hơi bị nghẹn trở về, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Hắn trừng mắt nhìn Lâm Túc chen ngang, thẹn quá hóa giận, “Cậu là ai? Liên quan cậu à….?”
Giọng nói đột ngột dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên vừa hay đối diện với ánh mắt đen như mực của Bùi Cận.
Quần đồng phục sạch sẽ đã giặt đến bạc màu, đôi vai rộng đỡ lấy chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Bùi Cẩn vốn có khuôn mặt đẹp, đôi mày rậm, mắt sâu. Có lẽ do thời gian gần đây không nghỉ ngơi tốt, mí mắt hằn một lớp thâm đen, nhìn thẳng vào như vậy, thật đáng sợ.
Mấy người xung quanh lập tức im lặng, quay đi.
Bùi Cận thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa sau, dừng lại trước mặt Lâm Túc. Hắn mở miệng, giọng khàn khàn: “Cảm ơn”, rồi hỏi tiếp,
“Cậu tìm tôi?”
Lâm Túc gật đầu: “Tôi tới để hoàn thành ủy thác của cậu.”
Bùi Cận đột nhiên sửng sốt.
Hắn nhìn kỹ đối phương, trong ánh mắt mang theo vài phần thận trọng, “… Là ý gì?”
Lâm Túc đứng trước mặt hắn, vẫn còn mặc đồng phục cùng trường. Thân hình gầy gò, sắc mặt hơi nhợt nhạt, trông như một “đàn em” quá mức đẹp trai và có chút bệnh tật.
Nhưng khi ánh mắt giao nhau, đôi mắt màu nhạt kia như lại có một sức hút kỳ lạ.
[Hắn vẫn chưa tin cậu.] Tuyết Nê Mã ghé vào vai Lâm Túc, [Rốt cuộc thì cái vỏ này của cậu nhìn quá…]
Lâm Túc, “Trẻ đẹp.”
Tuyết Nê Mã ngậm miệng lại.
Lâm Túc lấy điện thoại di động ra, đưa màn hình cho Bùi Cận xem, “Đây là đơn hàng của cậu.”
Bùi Cận nín thở, bàn tay buông hai bên nắm chặt lại. Ánh mắt bình tĩnh dừng vài giây, như cuối cùng cũng dao động, ra hiệu cho Lâm Túc đi về phía cuối hành lang,
“...Chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Những tầm mắt như không như có từ phòng học phía sau đưa tới.
Trong đó có một ánh nhìn đặc biệt mãnh liệt xuyên qua đám đông. Lâm Túc làm bộ như không chú ý, gật đầu đi theo, “Được.”
….…….
Đến cuối hành lang.
Xung quanh không có ai, Lâm Túc đi thẳng vào vấn đề: "Cậu bị bóng đè, tính đến nay đã được bảy ngày rồi.”
Bùi Cận đột ngột ngẩng đầu, "Cậu làm sao…”
Chuyện gặp ác mộng, hắn chưa từng nói với ai.
Mỗi đêm, những cơn ác mộng đen đặc như sương mù bao phủ lấy hắn, khiến hắn rơi vào nỗi sợ hãi không lời nào diễn tả được.
Đến ban ngày, đầu óc hắn như bị phủ một màn sương mờ, khiến thành tích đột ngột tụt dốc. Đồng thời, từ bốn phương tám hướng, những ánh mắt đồng tình, phỏng đoán, hay thậm chí là hả hê khi thấy người khác gặp họa... như một tấm lưới kín vây chặt lấy hắn. Dưới áp lực tinh thần chồng chất, thần kinh của hắn đã kéo căng đến cực điểm.
Bạn bè thật sự không chịu được, liền đề nghị hắn đi tìm một thầy phong thủy xem thử.
Bùi Cận vốn không tin vào những chuyện này.
Nhưng giống như cọng rơm cứu mạng duy nhất trong tuyệt cảnh, dù có tin hay không, hắn cũng chỉ có thể nắm lấy.
Mà hiện giờ, hắn cảm giác như thế giới quan của mình đang bị đảo lộn.
Lâm Túc liếc nhìn bát tự trên đỉnh đầu Bùi Cận. Đáy mắt thoáng chuyển sắc vàng nhạt, các dòng bát tự lập tức hiện ra rõ ràng.
"Có người đã động vào hào Quan quỷ* của cậu.”
*Xét chung cho cả nam và nữ giới thì Quan quỷ thể hiện cho công danh, thứ bậc, tên, quan phủ, công an, kiện tụng, nhà nước, ngành tư pháp, lãnh đạo cấp trên. Với thiên tượng thì Quan quỷ là sấm sét, sương mù, khói, quỷ thần, đạo tặc. Để xét thi cử, học hành thì Quan quỷ là lên lớp, nghề nghiệp.
Bùi Cận vô thức căng thẳng, hỏi: "Điều này có nghĩa là gì?”
“Cậu tuy mang mệnh có Thương Quan**, nhưng vì có Hỉ Dụng Thần*** mà thay đổi, vốn nên là mệnh Trạng Nguyên. Nhưng giờ có người đã cố sửa lại mệnh cách của cậu…” Lâm Túc liếc nhìn làn khí đen đang bao phủ trước ngực Bùi Cận, đúng ngay vị trí của Quân Hỏa****,
“Họ còn hạ yểm vào người cậu.”
**Thương Quan thường biểu thị sự thông minh, sáng tạo và cá tính mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng đại diện cho sự phá cách, không tuân theo quy tắc. Người mệnh mang Thương Quan thường có tiềm năng lớn, nhưng nếu không cân bằng được, dễ gặp khó khăn trong sự nghiệp hoặc mâu thuẫn với quyền lực.
***Trong mệnh lý, Hỉ Dụng Thần là những yếu tố (ngũ hành) giúp cân bằng và hỗ trợ cho lá số của một người. Khi Thương Quan trở thành Hỉ Thần (yếu tố có lợi), nó sẽ phát huy các đặc điểm tích cực như trí tuệ, sáng tạo, tài năng vượt trội và khả năng giải quyết vấn đề. Điều này cho thấy người này không chỉ thông minh mà còn biết cách biến sự phá cách của mình thành lợi thế, hướng tới thành công.
****Quân Hỏa có thể được hiểu là ngọn lửa chủ đạo, nơi mà sức mạnh, ý chí, hoặc năng lượng được tập trung và thể hiện rõ nhất. Nó có thể là điểm then chốt liên quan đến số phận, khả năng đặc biệt, hoặc một loại sức mạnh bị phong tỏa.
Để ngăn Bùi Cận có cơ hội xoay người, đối phương còn định trực tiếp chặt đứt tương lai của hắn.
Tuyết Nê Mã cũng cảm thấy lạnh sống lưng: [Thật độc ác.]
Bùi Cận mím chặt môi: “... Vậy có cách nào phá giải không?”
Lâm Túc thoáng nhìn hắn, “Trước tiên hãy đưa cho tôi đồ vật mà cậu đang giữ trong túi đựng văn phòng phẩm.”
Bùi Cận suy nghĩ một lúc, “Ý cậu là “Bùa Văn Xương*****”?” Hắn nhíu mày, “Mỗi người trong lớp đều có một tấm, là thầy chủ nhiệm xin cho chúng tôi. Thầy ấy không thể…”
*****Bùa Văn Xương là một loại bùa có tác dụng hỗ trợ học hành, thi cử, đỗ đạt cho người sử dụng.
Lâm Túc nhàn nhạt: “Giữa chừng còn qua tay ai nữa.”
“… Lớp phó học tập.” Vi Đống.
Nếu hắn không được chọn vào danh ngạch học sinh ưu tú đặc cách, thì người thay thế sẽ là Vi Đống.
Bùi Cận lập tức hiểu ra. Hắn siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm nén cơn giận, giữ bình tĩnh,
“Tôi cần lén đưa cho cậu không?”
“Không cần.” Lâm Túc nhớ lại ánh mắt mãnh liệt vừa rồi, khẽ mỉm cười, ”Cứ trực tiếp đưa cho tôi trước mặt mọi người."
------
Lâm Túc lấy bùa Văn Xương rồi quay về.
Trong phòng học, Vi Đống thấy người vừa đi, lập tức đứng dậy. Từ lúc thấy Lâm Túc xuất hiện ở cửa phòng học, lòng hắn đã thấp thỏm không yên.
Lúc này, Lâm Túc đã lấy đi bùa Văn Xương.
Chỉ có hắn biết, bên trong lá bùa đó chứa đựng thứ gì.
Chẳng lẽ Bùi Cận đã phát hiện ra điều gì?
Vi Đống chột dạ đến mức không thể ngồi yên, vội vàng bước tới trước mặt Bùi Cận, giả vờ dò hỏi: “Bùi Cận, thầy chủ nhiệm thay chúng ta cầu bùa Văn Xương, sao cậu lại đưa cho người khác?”
Bùi Cận lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn hai giây, ánh mắt sâu thẳm.
Vi Đống sợ hãi lùi lại nửa bước, Bùi Cận quay đầu bỏ đi.
Một nam sinh bên cạnh thấy vậy, vỗ vai Vi Đống nói: “Thôi thôi, đừng quan tâm cậu ta, dạo này tâm trạng Bùi Cận không tốt.”
Vi Đống lập tức nở một nụ cười gượng gạo, một bộ dáng như thể nhường nhịn Bùi Cẩn, “Là tớ không đúng, nói điều không nên nói. Hơn nữa vì chuyện chọn học sinh đặc cách… cậu ấy có lẽ không muốn để ý đến tớ.”
"Chậc, thành tích tốt đâu phải lỗi của cậu.”
Trong khi họ đang nói chuyện, bên cạnh lớp trưởng Hà Thiến bỗng nhiên có cảm giác không thoải mái, cô ngắt lời,
"Bùi Cận cũng đâu có nhắc đến chuyện chọn học sinh đặc cách.”
Vi Đống lập tức im lặng ngượng ngùng, cười gượng rồi quay về chỗ ngồi.
Nỗi bất an trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt của Bùi Cận, hắn không dám tiếp tục thăm dò. Đành phải đổi sang một hướng khác:
Học sinh đến tìm Bùi Cận kia, trong có vẻ rất yếu ớt.
--------
Lâm Túc ngồi ở góc lớp, tay nghịch lá bùa.
Sợi dây đỏ quấn quanh đầu ngón tay cậu, Tuyết Nê Mã ghét bỏ vươn móng vuốt cào một cái:
[ Xui xẻo, mau đốt nó đi.]
Lâm Túc cất nó đi, "Không vội, thứ này vẫn còn hữu dụng.”
Ánh mắt bên cạnh lập tức trở nên phức tạp: [… Cậu thật sự nghèo quá.]
Cái gì rách nát cũng phải nhặt về nhà.
“...” Lâm Túc bao dung nhìn nó một cái: Tuyết Nê Mã, biệt danh “hươu bào”. Cậu có thể đòi hỏi nó điều gì chứ? Cậu không muốn giải thích nhiều, Tuyết Nê Mã thấy vậy liền chọc cậu:
[Cậu đừng làm bừa, cẩn thận “Giám Sát Quan” trừng phạt cậu đấy.]
Lâm Túc suýt quên mất, “Đúng rồi, chuyện ‘Giám Sát Quan’ mi nói lúc trước là sao?”
Khi cậu vừa tỉnh dậy đã nghe nói “Quy tắc” phái một “Giám Sát Quan” xuống.
[Còn không phải vì lần trước cậu dùng cạn niệm lực rồi rơi vào trạng thái ngủ say, để tránh lặp lại vết xe đổ, bên trên đặc biệt cử một đại lão xuống giám sát cậu.]
“Đại lão?” Lâm Túc không chút để ý chống cằm, ”Đại lão nào cơ?”
Lớn cỡ nào? Già đến đâu?
Tuyết Nê Mã đột nhiên cười thích chí: [Hehe~]
“?” Lâm Túc ngồi thẳng người, nhíu mày, ”Mi đang cười cái gì?”
[Hehe hehe hehe hehe……]
“……” Ha hả.
Một tay nắm chặt linh thức.
Trong lúc Lâm Túc vò nát Tuyết Nê Mã thành một cục tròn vo, thì chuông tan học vang lên, báo hiệu tiết học đã kết thúc.
Cậu còn chưa kịp tiếp tục “thảo luận sâu sắc” với Tuyết Nê Mã thì đã nghe một bạn học trong lớp gọi lớn:
“Lâm Túc, có người tìm cậu kìa!”
Cậu ngẩng đầu, thấy Vi Đống đang đứng ở cửa phòng học.
Ánh mắt giao nhau, Lâm Túc bỗng nhiên toát ra một vẻ mặt quái dị. Tuyết Nê Mã lập tức cảnh giác, cả người cứng đờ:
[… Cậu định làm gì?]
“Không phải nói muốn hấp thụ niệm lực để tu bổ cho thân thể tàn tạ của ta sao?”
Lâm Túc chậm rãi đứng dậy, "Mi có biết không, sợ hãi, kính sợ cũng có thể khiến người ta sinh lòng thần phục.”