Lục Tẫn Nhiên nói xong câu này, toàn bộ đoàn phim đều trố mắt nhìn nhau, cùng nhau thốt lên “Vãi”.
Giang Dịch đã nhìn đám tiểu thịt tươi suốt bốn ngày liền, hoa cả mắt từ lâu, thẩm mỹ chán ngấy luôn rồi, trông ai cũng giống ai, làm anh mất sạch ý chí chiến đấu.
Bây giờ anh đang nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Tẫn Nhiên với đôi mắt sáng ngời, làm anh quên đi cả phép lịch sự cơ bản, không thể chấp nhận mà nói lớn: “Đùa tôi hả? Điều kiện cá nhân như này mà đi chạy việc vặt làm thêm?!”
Trước khi Lục Tẫn Nhiên tới, Giang Dịch còn ôm chút hy vọng với những diễn viên đến thử vai nhưng khi cậu vừa xuất hiện, màu sắc của nguồn sáng đều bị cậu hút đi sạch. Bảy tám người được gọi là “trai đẹp” đang ngồi trong đại sảnh giờ đây cũng trở thành tấm phông nền đen trắng ngay tại chỗ.
Các diễn viên đến thử vai đều đang ở một bên chờ đợi kết quả, hiển nhiên cũng đã chú ý đến chuyện này. Có hai chàng trai khôn khéo lập tức đứng dậy thể hiện.
Một người đi về phía Lục Tẫn Nhiên, nhận lấy chiếc túi trong tay cậu, không biết vô tình hay cố ý mà ngăn cách tầm nhìn giữa cậu và đoàn phim. Cậu ta khá kiêu căng nói: “Đưa tôi đi, ở đây chúng tôi đang casting, không tiện để lộ với người ngoài.”
Sau rồi cậu ta còn ngoảnh lại, căn góc độ đẹp nhất để khoe đường quai hàm, ngọt ngào mỉm cười với Thịnh Đàn: “Chị đạo diễn, chị bị cảm ạ? Vậy chị hãy uống thuốc và nghỉ ngơi trước nhé, bọn em có thể đợi.”
Một chàng trai khác khéo léo đến bên cạnh Thịnh Đàn lấy cốc giấy dùng một lần của đoàn phim rót nước ấm cho cô. Lông mi dài của cậu ta rủ xuống, chiếc cằm thon nhọn, ngượng ngùng khẽ nói: “Chị, chị uống nước đi này. Trời lạnh, chị đừng làm việc quá sức nhé.”
Thái dương Thịnh Đàn giật giật, cô muốn mắng người rồi đấy. Ánh mắt cô lơ đãng liếc Lục Tẫn Nhiên.
Nếu là trước đây mà có ai dám đối xử với cô như vậy trước mặt Lục Tẫn Nhiên, ngay cả những cậu nhóc quen thuộc trong lớp trông trẻ, cậu đều không nhịn được. Cậu coi cái danh xưng ‘chị’ này như của riêng, không cho phép ai gọi linh tinh, huống chi là có người bám lấy cô xum xoe.
Vậy cậu bây giờ…
Những diễn viên còn lại trong đại sảnh thấy tình huống này liền bắt đầu chộn rộn thử thăm dò, cũng muốn thân thiết gọi cô là chị.
Một đám ‘trai đẹp’ không quá đẹp nhiệt tình xúm quanh Thịnh Đàn, cảnh tượng cũng đủ ngoạn mục.
Mặc dù hiện《Độc thoại》gặp phải khủng hoảng dư luận, bản thân Thịnh Đàn cũng gây nhiều tranh cãi, người ngoài liên tục chỉ trích chê bai. Nhưng thực tích(1) của đạo diễn Thịnh vẫn còn đấy, trình độ cao năng lực mạnh, thẩm mỹ ống kính của cô chắc chắn ở top đỉnh kim tự tháp trong ngành, diễn viên chỉ đẹp bảy điểm trong phim của cô có thể đẹp đến hơn mười điểm. Cô bước chân vào nghề chưa bao lâu đã nâng đỡ được mấy tiểu sinh(2) đang nổi.
(1)Thực tích: thành tích, số liệu thực tế của phim, chắc khá quen thuộc với mấy bạn hay đu phim Trung.
(2)Tiểu sinh: nghệ sĩ nam trẻ – giống tiểu hoa: chỉ nghệ sĩ nữ trẻ.
Đối với những người mới nhập học như bọn họ, nếu có thể được Thịnh Đàn chọn trúng thì chẳng khác nào được đi đường tắt. Vả lại Thịnh Đàn rất xinh đẹp, hoàn toàn là một người chị quốc dân đáng ngưỡng mộ.
Cho nên các chàng trai thường lợi dụng ngoại hình đương nhiên muốn dùng chiêu trò cún con(3) để lấy được sự chú ý của Thịnh Đàn.
(3)Nguyên văn là ‘小奶狗’: cún con, dùng để chỉ những chàng trai yêu những cô gái lớn tuổi hơn mình. Vì trong mắt người yêu, nhưng chàng cún con là người đơn giản, ngây thơ, ân cần, chu đáo, quan trọng nhất là rất trung thành và đeo bám, như một chú cún cưng vậy. Cũng giống kiểu ‘phi công trẻ’.
Vì Lục Tẫn Nhiên đang bị che khuất nên Thịnh Đàn không thấy được vẻ mặt cậu. Cô chỉ nghe thấy tiếng quần áo cọ sát vào nhau khi cậu lùi về sau.
Cậu không để cho người khác động vào túi giấy, lặng lẽ đi vài bước về phía tường, đặt đồ trên ghế chờ. Ánh mắt cậu như lớp băng mỏng manh trên mặt hồ, dừng trên khuôn mặt Thịnh Đàn rồi quay người im lặng rời đi.
Khi cậu sải bước chân, những giọt nước từ mái tóc ngắn ướt sũng nhỏ xuống, có hai giọt trượt qua thái dương cậu, từ đuôi mắt lạnh đỏ hoe rơi xuống xương quai xanh trắng gầy của cậu.
Trái tim Giang Dịch vì mấy giây ngắn ngủi này mà đập điên cuồng.
Vãi vãi vãi, họa trời sinh gì thế này. Cậu ấy chẳng nói một lời, cũng không có động tác dư thừa nào mà sao trông đáng thương đến vậy! Chiếc khăn tay của anh ta sắp bị vặn nát rồi, đm!
Lục Tẫn Nhiên tiếp tục đi ra ngoài, sau gáy toàn là dấu tích của mưa tuyết xối vào. Làn da ẩm ướt trắng bệch, có thể tưởng tượng ra cậu đã chạy tới đây như nào để đưa cái túi giấy này tới sớm chút.
Cậu ra khỏi cửa chính, giọng nói chần chừ mãi của Thịnh Đàn rốt cuộc vẫn phát ra: “… Khoan đã, tôi còn chưa kiểm đồ mà.”
Không phải cô không đành lòng.
Chỉ là… cô muốn lấy cho cậu cái ô.
Lúc này Giang Dịch cũng cảm thấy có gì đó không đúng: “Ơ, có gì sai sai ấy. Đạo diễn Thịnh, lúc nãy cô còn đang muốn tự về nhà lấy USB mà. Sao đảo mắt cái cậu ta đã mang đến cho cô rồi? Còn nói là cô đặt từ trước nữa?”
Cổ họng Thịnh Đàn nghẹn cứng, Lục Tẫn Nhiên quay người lại: “Là người nhà chị Thịnh đặt. Người nhà nghe thấy chị ho, biết chị bị ốm mà không mang theo thuốc. Với lại người nhà phát hiện chị để quên đồ trên bàn trà, còn quên cả tài liệu casting. Trên tài liệu có ghi địa chỉ chỗ này, người nhà không yên tâm nên tìm em giao tới.”
Mỗi câu đều nhấn mạnh đến người nhà, ngay cả sự tủi thân cũng không trông thấy chút nào, khiến trong lòng Thịnh Đàn mất tự nhiên.
So sánh thì cô giống như một kẻ cặn bã vậy.
Thịnh Đàn cầm ô đến gần Lục Tẫn Nhiên. Khi đến trước mặt cậu mới thấy tóc cậu ướt nhẹp, mấy hôm trước cậu còn bị sốt, lại cứ mặc kệ không quan tâm rồi còn ra ngoài hứng gió lạnh nữa thì chắc sẽ càng nặng thêm.
Cô cố bình tĩnh nhất có thể, nói: “… Cậu theo tôi vào đây trước. Lau khô người đã rồi hãy đi.”
Cạnh cửa ra vào có một phòng thay đồ tạm, Thịnh Đàn bảo mọi người nghỉ ngơi mấy phút, rồi đi vào trước.
Ở đây không có khăn mặt, cô bèn tìm cho Lục Tẫn Nhiên một cái áo sạch của mình. Vừa chuẩn bị cầm lấy thì có một hơi thở lạnh lẽo từ phía sau áp đến.
Thịnh Đàn vội liếc về phía cửa phòng thay đồ, để tránh bị mọi người hiềm nghi nên cô chỉ đóng cửa lại nửa chừng, trong đây có động tĩnh gì thì ở bên ngoài sẽ rất dễ nghe thấy.
Cô ổn định lại bàn tay khó chịu như nhũn ra của mình, nghĩ Lục Tẫn Nhiên vừa nãy ở trước mặt một đám con trai bình tĩnh như vậy mà không hề có biểu hiện khác thường, thế thì quả thực cậu đã trưởng thành và không còn để bụng nữa, vậy để cậu vào đây cũng sẽ không quá bất ổn, cô giải thích một chút là sẽ ổn thôi —
“Do em không trẻ đẹp bằng mấy cậu em trai mười tám tuổi ngoài kia, chị chê em có mặt ở đây sẽ làm chị mất mặt nên mới không muốn nhận em đúng không?”
Giọng nói cậu trầm xuống khiến cảm giác thiếu niên tươi trẻ nhạt đi, từ tính ở bên tai khiến cô thấy ngứa ngáy.
Suy đoán của Thịnh Đàn đột nhiên bị cắt ngang. Tai cô tê dại, hơi thở bao phủ từ phía sau vừa khẽ vừa nóng, tương phản hoàn toàn với hơi mưa tuyết lạnh lẽo trên người cậu.
“Hay là, sau khi chị vứt bỏ em không lời từ biệt, sau năm năm gặp lại chị thấy rất thất vọng về em khi trưởng thành, cho nên ngay cả tư cách gọi chị em cũng không có nữa.”
Lục Tẫn Nhiên nói từng câu từng chữ, âm thanh càng lúc càng nhỏ, nhưng vì cách quá gần nên vẫn lọt vào tai cô một cách rõ ràng.
“Người khác ai cũng có thể gọi chị là chị, ai cũng có thể ở bên cạnh chị, gần gũi với chị và chị sẽ kiên nhẫn đáp lại. Chỉ có em, cho dù là ở nhà hay bên ngoài, chị nhìn em thêm một cái cũng thấy phiền phức, sợ em dính dáng đến chị, đúng không?”
Giọng mũi của cậu càng trầm hơn.
“Em không trưởng thành ra bộ dáng chị mong muốn, là lỗi của em. Hôm nay không nói gì đã tới đây cũng là em sai.”
Diện tích phòng thay đồ không hề nhỏ, nhưng bầu không khí tựa hồ ngày càng loãng.
Thịnh Đàn không nhịn được nữa quay lại nhìn Lục Tẫn Nhiên, thuận thế đẩy cậu ra, vô tình đụng trúng cánh tay cậu, túi giấy trong tay cậu không nắm chặt, rơi ‘bịch’ xuống đất.
Cái túi bị đổ ra, toàn bộ hộp thuốc, USB bên trong, lại còn có hai chiếc hộp giữ nhiệt ở nhà cô đều rơi ra ngoài. Dưới nắp đậy trong suốt là đồ ăn có màu sắc rất hấp dẫn, như là đồ tự làm.
Lục Tẫn Nhiên ngồi xổm xuống dọn lại, khi cầm hộp giữ nhiệt lên liền xin lỗi: “Em làm vội quá, trông không được ngon lắm, chị đừng nhìn.”
Mọi lời Thịnh Đàn định nói đều nghẹn lại.
Cho dù là người lòng dạ sắt đá cũng phải thấy áy náy.
Cô cụp mi mắt nhìn cậu, mở cái áo vừa tìm được ra, dựa vào ưu thế chiều cao lúc này của mình phủ cái áo lên đầu ướt sũng, môi mấp máy.
“Trong số họ cũng có người hơn hai mươi tuổi rồi, không trẻ bằng cậu.”
“Mà tôi cũng chẳng quen họ, ra khỏi cánh cửa này thì căn bản không còn liên quan gì với họ nữa, thích gọi sao thì gọi, tôi không rảnh quan tâm.”
“Không cho cậu nói lung tung vì không muốn quan hệ đằng sau của chúng ta bị người khác thao túng, chứ không phải bất mãn với cậu, được chưa?”
Giọng Thịnh Đàn vốn rất nhẹ, lại cách một lớp áo nữa nên khi nghe thấy Lục Tẫn Nhiên ngứa ngáy khó chịu trong lòng, cậu ngẩng đầu nhìn cô.
Cái áo không được giữ nên trượt xuống.
Từ góc nhìn của Thịnh Đàn, cái người xuất sắc hơn hẳn đám người ngoài kia đang dán bên chân cô, mái tóc ngắn của cậu rối bù, ánh mắt như được nước rửa qua vậy. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm ngửa đầu nhìn cô không chớp mắt, giống y chang cậu bé đội mũ tai cún năm ấy.
Tia sáng tắt ngấm trong mắt Lục Tẫn Nhiên lại sáng lên. Cậu truy hỏi cô sát sao: “Cho nên, chị không ghét bỏ em, mà vì ràng buộc sâu sắc, có mối quan hệ đặc biệt với em, nên mới không thể nhận em trước mặt người khác, phải không ạ?”
Không đợi cô trả lời, ngữ khí cậu đã dịu đi. Cậu kéo góc áo cô: “Đúng thế rồi, chị nhỉ?”
Thịnh Đàn hoài nghi rằng có phải cơn cảm lạnh của mình nặng hơn rồi không.
Phải phải phải, phải cái đầu cậu!
Lời vừa tới bên miệng, gặp phải khuôn mặt có thể dùng làm kim bài miễn tử của cậu liền biến thành một tiếng “Ừ”.
… Mẹ kiếp.
Cô thực sự không có ý nói những lời lẽ không hay.
Chỉ là tự nhiên cảm thấy, những chàng trai ngoài kia thực sự không đủ đẹp trai.
Cố tình tạo nét nhưng hiệu quả thực tế còn không bằng mấy lời của Lục Tẫn Nhiên.
Đừng thấy lúc đấy cậu không nói lời nào mà tưởng. Vừa bước vào đây, chỉ trong một giây cậu đã biến một đám người làm bộ lấy lòng ngoài kia trở thành cặn bã.
Khóe miệng Lục Tẫn Nhiên cong lên, nhẹ nhàng ôm hờ lấy chân Thịnh Đàn mà thực tế lại không hề chạm vào. Cậu cong mắt nói: “Em gọi chị là chị, cuối cùng chị đã đáp lại em một lần. Chị yên tâm, em sẽ không để ai nhìn ra là chị quen em đâu.”
Vừa dứt lời, có tiếng người từ ngoài phòng thay đồ đi tới. Thịnh Đàn kéo bả vai Lục Tẫn Nhiên một cái, cậu nhanh nhẹn đứng dậy, đặt túi giấy đã thu dọn xong xuống và đứng sang một bên khác.
Chẳng mấy chốc Giang Dịch đã thò đầu vào. Vừa thấy hai người trong phòng đang đứng ở vị trí ranh giới rõ ràng, anh ta nhanh chóng hướng Thịnh Đàn vỗ hai tay vào nhau, kêu lên tiếng ‘bốp’: “Đạo diễn Thịnh, tôi gánh vác yêu cầu cuồng nhiệt của cả đoàn tới xin cô nghiêm túc xem xét cậu bạn shipper này, đừng để cậu ta chạy mất.”
Thịnh Đàn âm thầm nắm chặt ngón tay.
Tình huống mà cô lo lắng nhất vẫn tới.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Phải nói rằng từ giây phút Lục Tẫn Nhiên vừa bước vào cửa, đã định trước cậu thế nào cũng trở thành mục tiêu của đám sói đói này.
Giang Dịch vừa nói vừa lén nhìn Lục Tẫn Nhiên. Anh ta không khỏi kích động cầu xin Thịnh Đàn, có lí có căn cứ thuyết phục: “Những diễn viên tham gia thử vai này mặc dù đều là chính quy, nhưng cũng toàn là sinh viên chưa tốt nghiệp, đa số họ mới năm nhất, có khi còn chưa cả học qua lớp diễn xuất nên cũng chỉ như người mới mà thôi.”
Anh ta lại nói: “Hơn nữa những minh tinh lưu lượng đó có mấy người từng học diễn xuất một cách nghiêm túc? Không phải toàn học nửa vời à? Không kể một số người có kỹ năng diễn xuất không tồi, thì vẫn có rất nhiều diễn viên tay ngang đúng chứ? Anh hùng thì không hỏi xuất thân mà(4).”
(4)Nguyên văn ‘英雄不问出处’ – Anh hùng bất vấn xuất xứ: trích từ Cảm Hoài của Lý Thanh Chiếu. Nguyên câu là: 英雄各有见,何必问出处.
“Tôi bảo đảm cậu ấy –” Anh chỉ vào Lục Tẫn Nhiên: “Chỉ cần đứng không đã thành công một nửa rồi. Nếu diễn tự nhiên chút nữa thì cô nhất định có thể đào tạo được! Đến cũng đến rồi, có duyên như vậy hãy để cậu ấy thử vai đi!”
Giang Dịch khảng khái cam đoan: “Cậu bạn à, cậu đừng sợ ha. Đạo diễn Thịnh của chúng tôi giàu lắm, chúng tôi cũng là đoàn phim nghiêm túc, chắc chắn có thể quay xong trong kỳ nghỉ đông. Nếu cậu nhận được vai, tôi đảm bảo cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn việc chạy vặt!”
Lục Tẫn Nhiên ngây thơ chân thành mỉm cười: “Nhưng mà tôi vừa hỏi chị Thịnh, có phải diễn viên ngoài kia đẹp trai hơn tôi không thì chị ấy nói…”
Thịnh Đàn cảnh giác.
Giang Dịch chắc chắn không nghi ngờ gì nữa, đạo diễn Thịnh thể nào cũng phủ nhận cho mà xem.
Lục Tẫn Nhiên nghiêm túc: “Chị ấy bảo ừ, mặt cậu đầy đường.”
Giang Dịch ngơ luôn.
Thịnh Đàn không hít thở thật sâu, che miệng ‘khụ’ một tiếng.
Khoan đã, ai dạy cậu phủi sạch quan hệ kiểu này thế?!
Giả vờ không quen biết có cần phải bịa ra chuyện vớ vẩn như này không?!
Còn nói chân thành đến mức cô sắp tin luôn rồi.
Đợi chút…
Cậu quả thực đã hỏi cô điều này, nhưng là cô cố tình tránh không trả lời. Cô chỉ thừa nhận cậu trẻ tuổi, chứ không thừa nhận cậu đẹp trai. Cậu đang âm thầm để bụng đấy à?!
Dưới sự phản đối của Giang Dịch, Thịnh Đàn chả thèm để ý đến ai. Cô cất bước ra khỏi phòng thay đồ, nhàn nhạt để lại một câu: “… Đẹp trai, không đầy đường, nổi bật lắm, vừa lòng rồi chứ? Không còn gì nữa thì ra ngoài casting tiếp cho tôi.”
Đoàn phim là một đoàn đội ổn định, tuy đạo diễn là người có quyền phát biểu và chủ đạo tuyệt đối, nhưng cũng không thể bỏ qua ý kiến của những người khác, nếu không thì không chỉ mấy phó đạo diễn mà ngay cả mấy người phụ trách quay phim, ánh sáng cũng đủ ảnh hưởng đến cục diện chung.
Hôm nay vừa hay các thành viên quan trọng đều có mặt, mọi người đều khen ngợi Lục Tẫn Nhiên, nếu như từ chối cậu diễn thử mà không có lý do sẽ chỉ gây bất mãn mà thôi.
Thịnh Đàn không muốn Lục Tẫn Nhiên cùng cô dính líu quá nhiều, cả hai càng ít tiếp xúc càng tốt. Nhưng tình hình hôm nay đã thế này, không thể không để cậu thử một lần.
Cậu chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, không hiểu câu chuyện của kịch bản, không biết nội tâm nhân vật, làm sao có thể gây ấn tượng ngay với những người từng trải này. Dù mặt có đẹp đến mấy cũng vô dụng.
Cứ vậy coi như chưa có chuyện gì xảy ra(5), danh chính ngôn thuận, mọi người cũng khỏi phải suy nghĩ về chuyện đó nữa.
(5)Nguyên văn là ‘一拍两散’ – nhất phách lưỡng tán: nôm na là chỉ những chuyện hoàn toàn cắt đứt, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều sau khi Thịnh Đàn ngồi trở lại vị trí của mình, cô bất giác nhớ lại hai lần Lục Tẫn Nhiên vô tình tác động thị giác với cô, trong lòng cô lại thầm dâng lên bất an.
Lục Tẫn Nhiên cởi áo khoác ra, thân hình thẳng tắp, ngây ngô đứng trước những ánh mắt nóng rực đang đồng loạt quét qua cậu. Cậu hỏi: “Có thể để đạo diễn Thịnh ăn cơm uống thuốc trước được không ạ? Em xem kịch bản thử vai chút đã.”
Cả đoàn lúc này mới nhớ ra Thịnh Đàn đang bị ốm, thế là vội để cô ăn uống trước.
Cảm giác khó tả kia của Thịnh Đàn càng nặng nề hơn, cô tạm thời quyết định đổi kịch bản Lục Tẫn Nhiên đang cầm, trích một đoạn mới từ kịch bản mới.
So với những phần mà người khác từng thử thì phần này khó hơn. Vì ít động tác nên chủ yếu phải dựa vào biểu cảm và ánh mắt, phân lượng cảm xúc lên xuống nặng nề, căn bản chẳng khác gì một kiếp nạn đối với người mới.
Hơn nữa, nội dung diễn tả bằng câu chữ cũng chỉ có một đoạn rất ngắn nên khó mà nghiên cứu được.
Thiếu niên Tô Bạch mang vết thương chuyển đến ở trong nhà của cô giáo trẻ Thẩm Thu. Tuy nhiên bố mẹ điên rồ của cậu lại làm ầm lên, ỷ vào quan hệ huyết thống mà cưỡng ép dẫn Tô Bạch đi. Họ còn nhục mạ Thẩm Thu là không đứng đắn, quyến rũ học sinh cấp ba.
Khi hai người gặp lại nhau, nửa người Tô Bạch toàn vết máu, cậu tuyệt vọng nói với Thẩm Thu: “Cô giáo ơi, em không muốn đi học nữa.”
Thẩm Thu vốn định nói với cậu rằng cô sẽ giúp cậu giải quyết khó khăn, nhưng lại nghe thấy cậu lựa chọn từ bỏ. Cô hết sức thất vọng nói: “Được, cô sẽ mặc kệ em, sau này cũng không cần gặp lại nhau nữa.”
Một câu nói như tuyên án tử hình thiếu niên. Cậu chuyển từ trống rỗng mờ mịt đến hoảng sợ. Nỗi đau sâu sắc hơn không thể diễn tả được cuốn tới. Khi Thẩm Thu rời đi, cậu loạng choạng nhào tới nắm lấy tay cô, một hàng nước mắt lăn xuống.
Diễn thử một đoạn ngắn chính là đoạn Tô Bạch và Thẩm Thu gặp lại.
Diễn viên vai Thẩm Thu không có mặt nên đành phải tìm người khác diễn cùng. Để tránh cho Lục Tẫn nhiên bật cười khi đang diễn, Thịnh Đàn đã cho hết đám đàn ông con trai ra ngoài, đặc biệt chọn một chị gái rất xinh trong đoàn đến hỗ trợ.
Chị gái ở trong giới giải trí có sóng gió gì mà chưa từng gặp qua đâu. Kết quả khi ở bên cạnh Lục Tẫn Nhiên, chị gái ấy cứ đỏ mặt liên tục, bị cả đoàn cười đùa.
Chị gái ấy không phải diễn viên, cái gọi là bạn diễn, cũng chỉ việc đứng làm cảnh ở bên cạnh. Công dụng duy nhất của chị gái ấy là nói một câu thoại và khi đến cảnh cuối cùng sẽ thực hiện động tác rời đi. Sau đó Lục Tẫn Nhiên đuổi theo nắm lấy tay cô khóc.
Vị trí đứng đã sắp xếp xong, những thứ khác cũng đã đâu vào đó. Thịnh Đàn kìm nén nhịp tim tăng tốc khó hiểu của mình, nhìn thẳng vào Lục Tẫn Nhiên đang đứng giữa không gian trống, nói: “Bắt đầu.”
Thịnh Đàn cũng không ôm kỳ vọng gì, thậm chí cô đã chuẩn bị nói đùa để nhanh chóng dừng trò hề này lại rồi cơ. Nhưng sau khi âm cuối của cô biến mất, sắc mặt của Lục Tẫn Nhiên đã thay đổi.
Thay đổi không một dấu vết.
Đây không phải gọi là nhập vai tức thời, mà là kiểu khả năng diễn tự nhiên đến mức không thể nhận ra rằng cậu đang diễn. Tuy nhiên vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng, cậu đã trở thành một con người hoàn toàn khác trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
Một con người không ngoan ngoãn và trong sạch như bản thân cậu, mà là một thiếu niên cơ khổ, cực đoan đang kìm nén, nhận hết sự hành hạ, nhẫn nhịn đến phát điên.
Cậu không nhìn bạn diễn, mà tập trung về phía Thịnh Đàn, diễn cho cô xem.
Cảm giác chân thật mà Thịnh Đàn từng tưởng tượng nhưng chưa bao giờ nhìn thấy trên khuôn mặt của bất kỳ diễn viên thử vai nào ngay lập tức đã đánh trúng thần kinh của cô.
Cô kìm lại cảm giác run run rất nhẹ trên cơ thể, nhìn thẳng vào Lục Tẫn Nhiên không tránh không né.
Dần dần cô nhận ra cả đoàn đều đang sững sờ. Bởi vì mọi người cũng giống cô, đều nhìn thấy một Tô Bạch lập thể sống động thông qua cậu.
Người bình thường duy nhất ở hiện trường chính là chị gái diễn chung. Chị gái ấy hồi hộp đợi đến phần diễn của mình, canh thời gian nói lời thoại: “Được, tôi sẽ mặc kệ cậu –“
Kế tiếp Lục Tẫn Nhiên sẽ phải đi tới nắm tay chị gái ấy.
Thế nhưng đã không xảy ra.
Chị gái đó vẫn đang căng thẳng chờ đợi, kết quả cúi đầu xuống thì thấy Lục Tẫn Nhiên đã cách mình xa hơn rồi.
Cảm giác đắm chìm trước đó bị cảnh này phá vỡ, Thịnh Đàn nhíu mày: “Lại lần nữa đoạn này.”
Lại lần nữa, Lục Tẫn Nhiên vẫn thất bại. Cậu đi nhanh hơn đối phương hai bước, song vẫn không nắm được.
Hai cảnh diễn khác nhau một trời một vực, mất thời gian đến mức làm cho người ta vô cùng nóng lòng.
Thịnh Đàn gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: “Lục Tẫn Nhiên, lại sao nữa vậy?”
Lục Tẫn Nhiên xòe bàn tay trái của mình ra, xương ngón tay thon dài, làn da trắng đều.
Cậu quay đầu nhìn Thịnh Đàn, thoát ra khỏi cái bóng Tô Bạch đang kìm nén, có vẻ hơi xấu hổ. Cậu hỏi một cách vô tội.
“Xin lỗi đạo diễn Thịnh, nhưng em chưa từng nắm tay ai bao giờ nên không biết. Chị có thể dạy em động tác này được không ạ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiên Nhiên làm diễn viên cho riêng chị gái, trong cuộc sống nghề nghiệp không tiếp xúc thân mật với nữ diễn viên khác, kể cả nắm tay ạ ~