Rất nhanh sau đó, Thịnh Đàn không còn phải rối rắm có cần chuyển nhà hay không nữa. Vì sáu giờ sáng hôm sau, phó đạo diễn Giang Dịch trong đoàn gọi điện đến.
Giang Dịch đã băn khoăn về chuyện diễn viên nhiều ngày nay, khó khăn lắm mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút. Anh ấy nói với cô rằng cuối cùng cũng có tiến triển về ứng cử viên mới cho vai nam chính Tô Bạch.
Kể từ khi diễn viên ban đầu bị sập phòng, bất kể chiều hướng dư luận bên ngoài có tệ đến đâu chăng nữa, Thịnh Đàn vẫn luôn duy trì chuyện tìm diễn viên mới. Chỉ có điều, những diễn viên mà cô biết rõ trong ngành thì đều đã từng chọn nhiều lần, nhưng không kể quy mô thử vai lớn nhỏ ra sao, chẳng ai có thể phù hợp với Tô Bạch cả.
Yêu cầu của Thịnh Đàn đành liên tục phải hạ xuống, từ mức phù hợp 90% xuống mức chấp nhận được 70%. Đáng tiếc rằng ở mức độ này rồi mà vẫn không được.
Cảm giác thiếu niên, cảm giác tan vỡ, điên cuồng và trong sáng đều phải đủ cả. Đã thế còn phải có ngoại hình đẹp nữa. Thật là quá khó.
Nhưng cô không muốn dùng đỡ.
Giang Dịch trong điện thoại cười nói: “Lần này khẳng định sẽ có hy vọng. Chúng ta dùng một gương mặt hoàn toàn mới, tôi đã chọn lọc gần như tất cả tân sinh viên của Bắc ảnh Trung hý(1). Có khoảng hai ba mươi người sẵn sàng đến thử vai, thể nào cũng có thể chọn được một người ok.”
(1)Bắc ảnh: Đại học Điện ảnh Bắc Kinh – Trung hý: Học viện Hý kịch Trung ương.
Phần lớn bộ phim phải quay vào mùa đông nên thời gian rất eo hẹp.
Thịnh Đàn và đoàn phim quyết định bắt đầu buổi thử vai từ ngay hôm nay, chậm nhất đến buổi tối ngày mốt phải có kết quả.
Cô sẽ không thể về được trong hai ngày tới, tới khi chọn được nam chính, sau đấy còn phải lập tức khai máy luôn. Thế nên chuyển nhà hay không cũng không quan trọng nữa. Lần sau gặp lại Lục Tẫn Nhiên, có lẽ đã là tối đêm giao thừa rồi.
Giữ khoảng cách với cậu cũng tốt, tránh cho cô lại mất tỉnh táo.
Khi Thịnh Đàn ra ngoài đã thấy giày của Lục Tẫn Nhiên không còn ở cửa nữa. Cô dậy sớm như vậy mà cũng không nghe thấy tiếng cậu ra ngoài, không biết là cậu đã đi lúc nào.
Trên tủ giày ở huyền sảnh vào có một tờ giấy viết tay, nét chữ rõ ràng gọn gàng: “Em đi làm thêm đây.”
… Cho cậu 20.000 tệ cậu không chịu nhận, lại còn vừa học vừa làm?
Thịnh Đàn tạm thời để lại một xấp tiền mặt ở nhà rồi chạy đến địa điểm thử vai cho kịp 7 giờ 30. Cô thông báo với mọi người tại hiện trường rằng kinh phí quay phim đã đủ, đợi khi diễn viên ký hợp đồng là có thể chính thức khai máy.
Đại đa số các thành viên trong đoàn phim này đều đã theo cô nhiều lần nên rất quen thuộc, cũng đáng tin cậy. Dựa theo bầu không khí trong đoàn trước đây, khi nghe được tin tức này thì sẽ phải đập bàn ăn mừng, nhưng hôm nay rõ ràng có gì đó không bình thường.
Một nhóm người cẩn thận quan sát phản ứng của Thịnh Đàn, thấy thần sắc cô không có gì khác thường mới cố vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thịnh Đàn biết nhất định có vấn đề. Cô không hỏi mà trực tiếp nhanh tay lẹ mắt túm lấy bé trợ lý Phương Quả ở gần cô nhất.
Màn hình điện thoại của Phương Quả còn đang sáng, cô ấy cũng chưa cả kịp thoát trang, nên Thịnh Đàn liếc thấy khuôn mặt của một nữ minh tinh trên đó.
Thịnh Đàn nhận ra đó là ai, lòng cô chùng xuống. Phương Quả vội nhào tới chộp lấy điện thoại, òa khóc: “Chị Đàn Đàn, sắp đến giờ rồi, tốt nhất chúng ta chuẩn bị thử vai –“
Lời còn chưa dứt, Thịnh Đàn đã ấn vào video do một tài khoản tiếp thị đăng trên màn hình.
Ngôi sao nữ đang nổi Triệu Tri Nghi vừa đoạt giải Ảnh hậu Kim Tùng hồi cuối năm hiện đang được chú ý. Cô ta đang tham dự liên hoan phim ở nước ngoài, do chênh lệch múi giờ, nên tư liệu cho buổi phỏng vấn của truyền thông sau khi đi thảm đỏ mới bắt đầu phát sóng ở trong nước vào nửa tiếng trước.
Ngoài việc trả lời vấn đề cá nhân, một phóng viên đã hỏi về Thịnh Đàn và bộ phim mới《Độc thoại》ngay tại chỗ, Triệu Tri Nghi cười tiếc nuối trước ống kính.
“Trước đây đạo diễn Thịnh và tôi từng là bạn thân, nên chuyện có liên quan đến cô ấy cũng khó tránh tới hỏi tôi. Nhưng mà, thật ra đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc với nhau. Làm bạn thân trong cái giới này không hề dễ dàng như mọi người nghĩ đâu. Hy vọng cô ấy đừng vì bị so sánh mà vội muốn danh tiếng, để rồi đi lạc lối.”
“Còn《Độc thoại》có đề tài nhạy cảm, tư tưởng cơ bản khá áp lực nên rất nhiều diễn viên không tiện nhận nó. Cho dù có nhận cũng sẽ phí thời gian thôi. Vì nó đâu qua được xét duyệt đâu. Tôi thì tôi sẽ khuyên cô ấy nên thận trọng.”
Ngay sau khi đoạn phỏng vấn này được tung ra, các tiêu đề liên quan đến Thịnh Đàn vốn nằm trên xu hướng lại rớt xuống.
Với tư cách từng là bạn thân, lời nói của Triệu Tri Nghi vô cùng có phân lượng, nhẹ nhàng chĩa kiếm vào Thịnh Đàn, bóng gió rằng Thịnh Đàn vì ghen ghét với sự nổi tiếng của cô ta mới dùng thủ đoạn đê tiện, cùng một giuộc với nam diễn viên chính đã sập phòng.
Yêu cầu của Thịnh Đàn quá khắt khe nên không tìm được diễn viên phù hợp, vậy mà cũng bị cô ta xuyên tạc thành không có ai chịu nhận vai, khiến bộ phim sắp được thử vai chưa quay đã gặp rắc rối.
Bù lại《Độc thoại》cũng vì đó mà lên hot search, mới sáng tinh mơ phía bên Giang Dịch đã nhận được nhiều cuộc gọi muốn tới thử vai, nổi tiếng bằng scandal cũng được.
Thịnh Đàn đăng nhập vào tài khoản của mình, đăng ngắn gọn mấy chữ: “Đang bận casting, không rảnh ôn chuyện với cô Triệu. Hay là để tôi mời cô một tách trà online nhé.”
Bạn thân ư? Còn hơn vậy cơ. Triệu Tri Nghi và cô là thanh mai với nhau.
Còn trúc mã thì là Văn Kỳ đó.
Không ai hay biết Triệu Tri Nghi thích thầm Văn Kỳ. Cho đến khi Văn Kỳ theo đuổi cô, Triệu Tri Nghi mới quay lưng với cô. Với cả năm ấy khi cô có kế hoạch quay bộ phim đầu tiên, vì thiết lập nhân vật thật sự không phù hợp nên cô đã từ chối yêu cầu muốn làm nữ chính của Triệu Tri Nghi.
Từ đó Triệu Tri Nghi coi cô như cái gai trong mắt, tình cảm thanh mai cũng chẳng còn giá trị gì.
Giống như mọi tình cảm trên thế giới này.
Mỏng manh dễ tan vỡ, nói đổi là đổi.
Không bao lâu, tiêu đề #Triệu Tri Nghi phát ngôn thảo mai # liền vọt lên đầu bảng. Ngay cả fan của Ảnh hậu cũng đồng loạt nhắm vào Thịnh Đàn, chửi rủa Thịnh Đàn lần này mãi mãi không thể trở mình.
Thịnh Đoàn đã tắt điện thoại, đang nghiêm túc ngồi sau chiếc bàn dài cùng hai phó đạo diễn. Tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng, gọi diễn viên thử vai đầu tiên bước vào.
Cô không ngờ cuộc tra tấn bắt đầu từ khoảnh khắc này và kéo dài suốt ba ngày hai đêm.
Đến gần tối ngày thứ ba, cả Kinh thị chìm trong bầu trời âm u bất chợt đổ mưa kèm tuyết.
Ngón tay thon dài của Thịnh Đàn đỡ trán, lật bản ghi chép chi chít chữ viết, xé hết nội dung của ba ngày nay rồi ném hết vào thùng rác.
Không chỉ ngoại hình không đạt yêu cầu, mà kỹ năng diễn xuất cũng dở tệ. Chính quy cái gì chứ, đọc thoại như học thuộc lòng, một đống tiểu thịt tươi trong các nhóm nhạc nam cũng hùa đến thử vai, như diễn tiểu phẩm gượng gạo trong Xuân Vãn.
Cô hỏi tình cảm Tô Bạch dành cho cô giáo Thẩm Thú là tình cảm gì, thế mà lại có người nói như đóng đinh chặt sắt rằng: “Dù sao cũng không phải tình yêu, nam chính trẻ tuổi đẹp trai, học vấn cao, làm sao có thể thật lòng yêu một giáo viên tuổi tác lớn hơn mình.”
Thịnh Đàn hết kiên nhẫn, cô đánh một dấu gạch chéo lớn, gạch hết tất cả mọi người.
Giang Dịch – người phụ trách casting – sắp khóc đến nơi rồi: “Đàn Đàn này, nếu không cô nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai vẫn còn mấy người cuối cùng nữa mà.”
Thịnh Đàn đã tập trung toàn bộ sức lực vào buổi thử vai, dây thần kinh đã bị kéo căng đến cực hạn. Cô đặt bút xuống, rũ mi nói: “Tôi về nhà trước đây.”
–
Tại học viện điện ảnh, trong một căn phòng luyện tập trống của tòa nhà giảng dạy nào đó, ánh đèn vẫn sáng rực.
Trước tấm gương chiếm trọn cả bức tường, mái tóc ngắn của thiếu niên ướt đẫm mồ hôi. Cậu dựa vào tay vịn uống một ngụm nước lớn, nước tràn ra một chút ở khóe môi đỏ nhạt.
Cậu cúi đầu, dùng mu bàn tay lau qua. Mấy giây sau, cậu không nhẫn nại được nữa ngẩng đầu lên, vội bắt lấy bóng người vừa đi qua.
Chỉ dám nhìn một cái, nhìn thêm dù chỉ một chút cũng như sợ sẽ làm bẩn người kia.
“Đúng đúng, chính là cái cảm giác này!” Tạ Xuyên – một đạo diễn nổi tiếng trong giới, đồng thời cũng kiêm luôn giáo sư xuất sắc của học viện điện ảnh – kích động đứng lên vỗ tay: “Được rồi tổng giám đốc Lục, cậu cứ như này thì đa số mấy diễn viên chính quy gì đấy cũng phải bại với cậu.”
Rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp khi diễn cùng người khác đều không vào được trạng thái, còn Lục Tẫn Nhiên chỉ vài ánh mắt đã có thể khiến anh cảm động dù đang đối diện với căn phòng trống không.
Lục Tẫn Nhiên gần đây mới tìm tới anh, trong thời gian này anh không phải quay phim nên đã dạy cậu mấy bài diễn xuất cơ bản. Trạng thái của cậu quả thực khiến anh rất ngạc nhiên.
Gặp nhau muộn quá, nếu không anh chỉ muốn kéo cậu vào đoàn phim của mình, bộ phim tiếp theo nhất định phải để cậu đóng vai chính. Thậm chí nếu như có thời gian, không chừng có thể nâng đỡ được một ảnh đế tay ngang.
Ban đầu Tạ Xuyên tưởng rằng chàng trai trẻ này chỉ muốn chơi một thứ mới mẻ thôi. Anh hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ gặp được một người người tự nhiên và phù hợp với vai diễn như vậy.
Mà cũng không thể nói là Lục Tẫn Nhiên đang diễn, bởi đó là năng lực học tập, đó là thiên phú. Khả năng kiểm soát cảm xúc đã ăn sâu vào bản năng cậu không thể đo lường được, làm gì cũng đều là thiên tài.
Sau đó ngẫm lại, tổng giám đốc Lục người ta mới cấp ba mà đã giành được huy chương vàng IMO duy nhất đạt điểm tuyệt đối và nhận được chương trình du học trao đổi bên Mỹ của Thanh đại. Cậu vừa nhập học đã được các thầy cô coi như báu vật. Hồi đang đi học, cậu đã tự mình thành lập TAN Video. Mới chỉ một năm ngắn ngủi, công ty của cậu đã vọt lên top đầu ngành, chưa kể hiện tại chỉ riêng một suất quảng bá của công ty cậu thôi, anh cũng phải cạnh tranh sứt đầu mẻ trán cùng với các bộ phim điện ảnh và truyền hình khác mới giành được.
Nghe nói bối cảnh gia đình cậu rất sâu, không hề dễ đoán.
Trong giới rất ít người biết những chuyện này. Họ chỉ nhìn vào ngoại hình đẹp như tạc tượng của Lục Tẫn Nhiên, ai mà ngờ được cơ chứ.
Hôm nay là buổi học cuối cùng, Tạ Xuyên không kìm được tò mò hỏi: “Hai cái clip hôm nay cậu bảo anh xem hình như là nguyên tác của《Độc thoại》phải không? Dạo gần đây Thịnh Đoàn sắp quay bộ đấy à?”
Lục Tẫn Nhiên nhặt áo khoác trên mặt đất lên, không kiêng dè gì mà “Ừ”.
Tạ Xuyên sửng sốt. Anh gật đầu nói: “Thế thật à? Trước đó bọn anh còn từng thảo luận với nhau chuyện bộ phim này đang khủng hoảng dư luận khó chọn diễn viên. Cốt truyện cũng khó quay, không thấy gì khả quan lắm, chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ…”
Anh không nói thêm nữa, chỉ cảm khái cười cười: “Không biết sao cậu lại phù hợp với nhân vật này đến thế nhỉ. Chỉ có thể nói rằng Thịnh Đàn rất may mắn. Nhưng những khóa học này đã đủ chưa? Có cần anh dạy cho cậu thêm mấy bài nữa không?”
Suy cho cùng, đối với một bộ phim chiếu rạp trưởng thành, bước vào với tư cách tay ngang thì phải chuẩn bị và trau chuốt càng kỹ càng tốt.
Ánh mắt Lục Tẫn Nhiên tối sầm.
Sao mà thế được.
Bởi vì bản thân cứ cảm thấy giống như là cùng một người.
“Không cần đâu, đạo diễn Tạ vất vả rồi.” Lục Tẫn Nhiên cong môi nói, trông như một cậu học sinh ưu tú, nghiêm chỉnh và sáng sủa: “Tôi chỉ cần tiếp cận nước cờ đầu của chị ấy thôi, còn nhiều kỹ năng làm diễn viên muốn chờ chị ấy chính tay chỉ bảo.”
Cậu nhìn thời gian, trời sắp tối rồi. Bên ngoài vừa mưa vừa tuyết, tối nay cô có về không?
–
Thịnh Đàn gọi taxi về nhà, ngay cả chiếc ô cũng không thể cản được mưa tuyết. Đầu cô đau như sắp nứt ra. Khi bước vào nhà, cô hơi nheo mắt lại, nhìn thấy đèn ở sảnh vào vẫn sáng.
Sống một mình đã lâu, lại còn bị tra tấn suốt ba ngày vừa qua, lúc này đứng ở cửa, cô quên mất trong nhà còn có thêm một người nữa. Theo phản xạ, cô tưởng rằng trước khi đi mình đã quên tắt đèn.
Thịnh Đàn xỏ dép lê vào, đang định cất đôi giày vừa thay vào tủ, nhưng cửa tủ còn chưa kịp mở, đột nhiên cô nghe thấy âm thanh nhỏ phát ra từ phía phòng tắm.
Cô rùng mình nhìn sang, ánh sáng và sương mù bên trong cửa kính mờ mờ thật gai mắt.
Có thể cô đã quên tắt đèn, nhưng làm sao có thể trùng hợp quên tắt toàn bộ đèn thế này.
Cảm giác nguy cơ tức khắc ập đến, Thịnh Đàn liền cầm chiếc ô cán dài có đầu kim loại ở bên cạnh, rồi lục túi xách tìm điện thoại. Vừa mò được điện thoại, cô liền ấn dãy số khẩn báo cảnh sát ở ngay đầu.
Cùng lúc đó, âm thanh từ phòng tắm lại truyền tới, một bóng dáng cao gầy chiếu lên trên kính, sau đó cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Thịnh Đàn vẫn chưa phản ứng kịp, cô tận mắt nhìn thấy một đôi chân dài bước ra, chiếc quần thể thao màu đen lỏng lẻo trên vòng eo hẹp với những đường nét rõ ràng, đường nhân ngư được che đi hơn nửa, những giọt nước chưa lau khô nhỏ giọt từ trên xuống, uốn lượn trườn qua ngực và bụng cậu, để lại vệt nước trên lớp vải quanh eo.
Những chi tiết mà cô chưa nhìn rõ đêm đó bất ngờ hiện ra. Thịnh Đàn trở tay không kịp, cuối cùng cũng nhớ ra Lục Tẫn Nhiên đang sống ở nhà mình.
Lý trí nhắc nhở cô không thể nhìn chằm chằm vào phần thân trần trụi của cậu, nhưng ‘nàng thơ’ lại thật khéo xuất hiện, thách thức cô một lần nữa.
Trong buổi thử vai hôm nay, có một phân cảnh nam chính Tô Bạch đang tắm trong nhà tắm ở trường học. Cậu ấy mặc chiếc áo đã bị người khác cắt rách, chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, khi bước ra thì bị giáo viên bắt gặp.
Chính ở cái đoạn này đây, mắt cô muốn mù luôn. Những diễn viên nam kia không phải thân hình gầy gò, thì cũng là làm màu tạo dáng trước ống kính, chỉ sợ mình không đẹp trai. Mấy người đỡ hơn chút thì lại quá nghiêm túc hoặc quá khờ.
Cho đến giờ phút này, cô đã thấy được một thứ vượt ngoài sự mong đợi của mình.
Thịnh Đàn buộc mình phải bình tĩnh lại, không thể nhìn cái người để trần kia tiếp. Cô lơ đãng nhìn đi chỗ khác.
Lục Tẫn Nhiên đột nhiên xoay người trở vào phòng tắm. Khi trở ra, trong tay cậu cầm một chiếc khăn tắm mới tinh trùm lên đầu cô rồi xoa nhẹ.
Thịnh Đàn nắm lấy cái khăn, vì nó quá to nên dễ dàng che đi tầm mắt cô. Cô hơi kéo nó ra sau để lộ ra một chút tầm nhìn, vừa đủ để nhìn thấy đôi chân thẳng tắp trước mặt.
… Cảnh đẹp ý vui.
Từ khi cậu 12 13 tuổi gì đấy, cô đã xác định không ai có thể đẹp trai qua cậu.
Thịnh Đàn đã bị giày vò thể xác lẫn tinh thần ba ngày qua, khi tầm mắt dừng trên đôi chân này, cảm hứng của cô mới một lần nữa được khơi dậy.
Cô thong thả lau mái tóc ướt của mình, lại ngó thêm một lúc. Những hình ảnh cay mắt trong đầu kia dần trôi sạch. Cô không nhận ra rằng ánh mắt mình đã dừng lại ở đó hơi lâu.
Lâu đến nỗi Lục Tẫn Nhiên đã đi về phía cô, cậu mang theo một luồng hơi nước nóng hổi đến gần. Cô cảnh giác ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu nhìn thấu đáy, không hề có bất cứ sự đen tối nào.
“Chị, chị nhìn gì thế?”
Cậu dịu ngoan lạ thường, còn hỏi với giọng điệu có chút bối rối.
“Cái quần này khó coi ạ? Cần em cởi nó ra không?”
Thịnh Đàn lùi lại một bước, dứt khoát ném khăn tắm cho cậu rồi cầm túi xách trở về phòng ngủ của mình. Tiếng đóng cửa hơi lớn, để lộ chút cảm xúc của cô.
Cô dựa lưng vào cửa, mu bàn tay đặt trên mắt.
Đổi lại mà là người khác nói ra lời này, cô sẽ nghĩ nhiều, cho rằng người ta có ý xấu khác.
Nhưng Lục Tẫn Nhiên… thành thật đến mức dường như lúc nào cậu cũng có thể làm bất cứ điều gì cô muốn. Chỉ cần cô nói, cô muốn nhìn đôi chân ấy, hay điều gì quá đáng hơn nữa, cậu cũng sẽ làm theo tất.
Sao lại thành ra dễ bắt nạt đến vậy…
Điện thoại trong túi xách rung lên, Thịnh Đàn lục ra xem, là tin nhắn Wechat của Thịnh Quân Hòa: “Bố và cô Tưởng con bàn với nhau là mùng 1 tháng 5 sẽ kết hôn –“
Cô không đọc những chữ ở sau, nhưng hình như có chữ Lục Tẫn Nhiên và Nam Hồ Loan, chẳng cần nghĩ cũng đoán ra là gì. Cô xóa thẳng luôn.
Kết hôn?
Tình yêu mới sống trong ngôi nhà nơi mẹ cô từng ở khi còn sống?
Còn dẫn theo cả Lục Tẫn Nhiên?
Đừng có mơ.
Hơi nước nóng ấm trên người Lục Tẫn Nhiên tựa như tràn vào theo khe cửa. Thịnh Đàn nghiến răng nghiến lợi, cô cau mày nhắm mắt lại, các đốt ngón tay siết chặt.
Đừng có mà tới chọc vào cô.
Mỗi người mỗi lối, không can thiệp lẫn nhau và cô không muốn lợi dụng cậu.
Thịnh Đàn tắm rửa xong thì thay quần áo, chuẩn bị xem tài liệu thử vai của mấy người còn lại vào ngày mai, còn cả kịch bản đã sửa đổi mới nhất mà biên kịch gửi cho cô.
Ánh sáng trong phòng ngủ không tốt, cô mở hé cửa, thấy Lục Tẫn Nhiên đang ở trong thư phòng đóng cửa, liền đi ra ra ngoài ngồi trên sofa, cắm USB vào máy tính bắt đầu đọc kịch bản.
Đọc được vài trang, cảm giác mệt mỏi và khó chịu sau khi gặp mưa bắt đầu kéo tới, mi mắt dần nặng trĩu. Cô che miệng ho vài tiếng, sau đó uống hai viên thuốc, rồi lơ mơ rút nguồn máy tính, xách máy tính về phòng đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Thịnh Đàn bị một cuộc điện thoại đánh thức. Khi thấy rõ thời gian cô mới giật mình, cô tắt nhầm đồng hồ thức, đã sắp đến giờ thử vai hôm nay rồi.
Hình như cô bị cảm nặng hơn mất rồi.
Cô không thèm chú ý chăm sóc bản thân mà vội vã đi cho kịp giờ. Cô skincare đơn giản sau đó để mặt mộc đến địa điểm thử vai.
Đêm qua mưa tuyết cả đêm, mặt đường ẩm ướt lầy lội. Buổi thử vai diễn ra tại tầng một của một tòa nhà văn phòng. Gần đó đang có công trình thi công nên đường dẫn vào cổng rất khó đi. Ô tô không thể tiến vào, thế là cô chỉ đành đi bộ.
Thịnh Đàn vừa đến nơi, mọi người hùa theo Giang Dịch dẫn đầu lập tức kêu lên: “Sao nay đạo diễn Thịnh của chúng ta lại đẹp thế nhờ! Cô cứ thế này thì làm gì có nữ diễn viên nào dám vào đoàn chúng ta nữa đây. Ngày nào cũng bị đạo diễn xinh đẹp đàn áp thì phải làm thế nào –“
Cô không trang điểm, chỉ tạm bôi một lớp son đỏ lì trên môi, ngũ quan lập thể trái lại càng nổi bật, làn da trắng phát sáng.
Thịnh Đàn ném túi xách lên bàn: “Không làm việc đi, còn rảnh luyên thuyên à?”
Giang Dịch nghĩ đến các diễn viên tới thử vai liền héo hon.
Vòng thử vai cuối cùng diễn ra đến buổi trưa, Giang Dịch tuyệt vọng rồi. Thịnh Đàn khoanh hai tay trước ngực nhìn nam diễn viên trẻ trước mặt, trên khuôn mặt lạnh lùng của cô không chút biểu cảm.
Người cuối cùng rồi.
“Nếu không thì, đổi đoạn khác thử lại lần nữa rồi xem cảm giác thế nào?” Giang Dịch đề nghị: “Đạo diễn Thịnh, hôm qua biên kịch đã gửi kịch bản mới cho cô rồi nhỉ, chọn một đoạn khác đi xem sao.”
Thịnh Đàn ngầm đồng ý, cô tìm USB chứa kịch bản trong túi xách, lục lọi mấy lần nhưng không thấy đâu.
Cô chợt nhớ ra, tối hôm qua từ phòng khách trở về phòng, cô đang ốm nên cảm thấy rất khó chịu, hình như cô chỉ cầm mỗi máy tính theo, còn lại USB và sạc máy tính đã rút thì vẫn còn trên bàn trà.
Buổi sáng vội quá, cô không cả kiểm tra lại mà cứ thế ra ngoài.
Thịnh Đàn xoa nhẹ ấn đường, cảm giác đau nhức và mệt mỏi mà cô cố gắng phớt lờ lại tìm tới. Cô khẽ nói: “Tạm dừng trước đã, để tôi về lấy.”
Hôm nay ngoài buổi thử vai, còn có một buổi nghiên cứu và thảo luận về kịch bản.
Giang Dịch nhìn ngoài trời: “Không được, lại mưa tuyết rồi, đường cũng khó đi, trước cửa làm gì có xe.”
Thịnh Đàn đứng dậy, cô chưa bao giờ vì vấn đề của mình mà làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim. Cô thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị ra ngoài.
Vừa bước được một bước, một giọng nói réo rắt vang lên từ phía cửa đại sảnh thử vai: “Xin lỗi.”
Thịnh Đàn hơi giật mình, cô vẫn chưa quay đầu nên có thể nhận thấy vẻ mặt chỉnh tề của đám người Giang Dịch đang ngớ ra. Ngôn ngữ hình thể của những người làm phim tự nhiên bộc lộ, đều như đang kêu gào rằng họ đã trông thấy thiên tiên.
Trái tim cô co lại theo phản xạ.
… Lục Tẫn Nhiên?!
Sao cậu lại tìm tới đây?!
Cậu định làm gì? Trước mặt đoàn đội công tác của cô, lẽ nào cậu muốn tự giới thiệu là em trai cô, hay là đứa con trai mới do người cha cặn bã của cô mang tới?!
Cô không muốn cuộc sống của cô dính líu đến công việc chút nào. Chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể dẫn đến thêm nhiều tin đồn.
Thịnh Đàn nhìn về phía cửa chính, chàng trai mặc cả cây đen đứng ở đó. Vai rộng chân dài lộ ra hết thảy, mái tóc bị ướt vì dầm mưa vuốt bừa ra sau. Cả khuôn mặt cậu chìm trong ánh sáng màu tuyết, sắp câu mất hồn của cả đoàn phim này.
Trong tay cậu đang xách một cái túi giấy, cậu vô thức đưa nó cho Thịnh Đàn.
Rồi vào khoảnh khắc đôi mắt đen của cậu đối diện với cảm giác xa cách và thờ ơ cùng với cảnh cáo không thèm che giấu của Thịnh Đàn.
Lục Tẫn Nhiên khựng lại.
Thịnh Đàn thấy cậu dừng tại chỗ, cánh tay từ từ hạ xuống, ánh sáng loé lên trong con ngươi vì cô mà lập tức ảm đạm thành tro.
Cậu hơi nheo mắt, sắc môi tái nhợt, nhẹ nhàng nói: “Chị Thịnh, em là nhân viên giao hàng mà chị đã đặt tới đưa thuốc cảm và USB cho chị đây. Em là sinh viên đại học đi làm thêm, mong chị hãy cho một đánh giá tốt nhé.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cún con Nhiên: Giỏi nhất là giả vờ đáng thương gì gì đó, kiêu hãnh!