Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay vừa rơi, một vùng tuyết lạnh lẽo rộng lớn đọng lại trên những ngọn cây khô ven đường của khoa nội trú.
Một cơn gió đêm thổi qua, tuyết trắng bị gió thổi bay lã chã, rơi xuống nóc của chiếc Bentley màu đen đang đỗ dưới gốc cây, rồi từ từ trượt xuống theo kính cửa sổ.
Thịnh Đàn ngồi ở ghế phó lái nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào những bông tuyết rải rác trên cửa sổ đến nỗi quên cả chớp mắt. Cô nghi ngờ câu nói mình vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.
“Em không nghe nhầm đâu.” Giọng của người đàn ông lại vang lên từ bên ghế lái, chất giọng đặc biệt càng rõ ràng hơn trong không gian kín nhỏ bé: “Anh nói là, Đàn Đàn, chúng ta kết hôn đi.”
Không đợi cô phản ứng, anh ta tiếp tục khoan thai lên tiếng: “Chỉ cần em gật đầu, chuyện khác không cần lo lắng. Sau khi hôn lễ xong xuôi, tiền sẽ vào tài khoản em, thế là phim của em có thể khai máy thuận lợi. Sau đó nếu có thiếu hụt kinh tế, anh cũng sẽ toàn quyền phụ trách.”
Dừng lại một lát, trong xe rơi vào bầu không khí lạnh lẽo ngưng đọng. Rõ ràng nhiệt độ vừa phải, nhưng giữa mỗi hơi thở đều có cảm giác như kẹp vụn băng.
Thịnh Đàn vẫn im lặng không nhúc nhích, giọng điệu của người đàn ông vẫn bình tĩnh và ôn tồn như cũ: “Một cuộc hôn nhân công khai và tước vị bà Văn sẽ chỉ có lợi cho em mà thôi. Trong khoảng thời gian này, em gặp trắc trở khắp trong ngành, có biết bao người đang chống mắt chờ xem em trở thành trò cười như nào. Trải qua tối nay, hẳn là em phải lĩnh hội đủ sâu sắc rồi chứ, em cam tâm sao?”
Sau khi thản nhiên hỏi câu đó, anh ta cũng không cho cô bất cứ khoảng trống nào để phản đối: “Em muốn dựa vào bộ phim này để đứng vững, để giành được giải thưởng, nhưng chiều hướng dư luận hiện tại đối với em là quá tệ. Và sự thật là một số nhà đầu tư đã rút vốn, em cứ tiếp tục giằng co chẳng khác nào phán án tử hình. Đừng cố chấp nữa, để anh giúp em đi.”
“Em biết đấy, nhà họ Văn có rất nhiều hạn chế, từ trước tới nay chưa bao giờ dính tới giới giải trí, trừ khi có mối quan hệ đặc biệt danh chính ngôn thuận.” Anh ta khẽ chau mày, lộ ra vẻ khó xử thích đáng.
“Cho nên Đàn Đàn à, bởi vì anh nghĩ cho em nên mới cầu hôn em luôn. Chúng ta đã hiểu nhau, kết hôn là lựa chọn tốt nhất với em lúc này. Em cũng nên trưởng thành hơn chút, không phải chỉ có duy nhất một con đường chính xác mới được coi là thắng.” Người ở vị trí cao lâu năm dẫn dắt từng bước, nhìn xuống từ vị trí trên cao: “Sau khi kết hôn, anh sẽ thực hiện hết bất cứ chuyện gì mà bà xã anh muốn làm.”
Một tiếng “Bộp” khẽ vang, khối tuyết treo trên cây rụng xuống, vỡ thành từng mảnh trước đầu xe Bentley, bọt trắng bắn tóe tung.
Ngón tay Thịnh Đàn siết chặt đến cực độ, cô thình lình quay đầu sang nhìn anh ta, màn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ hòa cùng ánh đèn đường chiếu vào khiến trong mắt cô có một thứ ánh sáng trong veo vô cùng hấp dẫn.
“Trắc trở khắp nơi? Dư luận quá tệ? Giám đốc Văn đang ám chỉ gì thế?”
Cô nhếch môi.
“Là do nam chính của tôi sập phòng vì vấn đề cá nhân trước khi vào đoàn, rồi cả mạng lại nghiêng về một phía hắt nước bẩn đổ lỗi cho đoàn đội chúng tôi có vấn đề? Hay do sau khi bị rút vốn đầu tư, tôi chạy vạy tìm tư bản mới khắp nơi, kết quả không một ai chịu nghe điện thoại của tôi?”
Người đàn ông hơi nheo mắt.
Thịnh Đàn nói chậm lại, màng nhĩ rung động cảm giác tê dại: “Vậy chắc giám đốc Văn là người rõ nguyên nhân nhất nhỉ? Nếu không phải anh cố tình sắp đặt, sao tôi có được ngày hôm nay?”
Cô gằn từng chữ: “Còn về chuyện chúng ta hiểu nhau, anh đề cao tôi quá rồi anh Văn à. Người tôi quen biết và từng qua lại vài tháng ngắn ngủi là Văn Kỳ, chứ không phải anh-chủ tịch Văn ở sau lưng chỉ tay che trời.”
Sắc mặt Văn Kỳ cuối cùng cũng sầm lại.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Thịnh Đàn, cố đào tìm sự yếu đuối hoặc tổn thương trên mặt cô.
Nhưng người phụ nữ trước mặt vẫn như ngày vừa xảy ra chuyện, cho dù bên trong có rạn nứt đến đâu đi nữa, cô vẫn sẽ che đi bằng lớp hóa trang khéo léo cùng với lớp mặt nạ quá mức bình tĩnh.
Anh ta chỉ thấy được đôi mắt đen và đôi môi đỏ mọng của cô. Mái tóc dài buông xõa trước ngực, váy hai dây màu xanh đậm cô mặc cho bữa tiệc rượu vừa nãy lấp ló trong chiếc áo khoác, làn da trắng sứ tuyệt đẹp. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vô vẫn toát lên vẻ đẹp và thành thục.
Thịnh Đàn không thèm ngó ngàng đến anh ta. Bây giờ ngay cả việc ngồi cùng trong một chiếc xe cũng khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Kể từ bộ phim cuối cùng do cô đạo diễn gõ cửa giới điện ảnh chính thống đến nay, cô đã giành toàn bộ công sức vào việc chuẩn bị cho bộ phim mới.
Bản thân cô yêu thích cốt truyện của bộ phim mấy năm nay rồi. Đã nhiều lần cô cân nhắc từng câu thoại, từng phân cảnh, đến trước giờ chọn ngày khai máy, nam chính mà cô đã định lại vướng scandal phạm pháp chỉ trong một đêm.
Nam chính là cốt lõi của cả bộ phim, lúc đó rất khó chọn diễn viên, người cuối cùng được chọn cũng không đáp ứng được mong đợi của cô, nhưng cũng chỉ đành tạm chấp nhận thôi.
Kết quả mọi chuyện tan thành mây khói thì đã đành, dư luận còn nhắm ngược lại vào cô và bộ phim, nghi ngờ đoàn đội cô đã tạo môi trường để anh ta sập phòng.
Làm sáng tỏ cũng không lại được ảnh hưởng tiêu cực từ tin đồn, toàn bộ tư bản cùng nhau rút lui hết trong vòng một ngày. Cô lập tức tìm kiếm mối hợp tác mới, song lại trở thành kẻ thù chung của toàn giới.
Tối nay có một bữa tiệc rượu tổ chức dành cho người trong giới, tất cả các tư bản lớn nhỏ đều có mặt. Cô mặc lễ phục đứng trong đó cầm ly rượu, đích thân trải nghiệm cảm giác thế nào gọi là mục tiêu cho mọi người công kích.
Mãi đến khi một nhà sản xuất có quan hệ cá nhân khá tốt với cô không nhịn được nữa mới lấy gan hỏi cô thế này: “Có phải cô đã làm gì phật lòng giám đốc Văn không?”
Người có thể được cung kính gọi là giám đốc Văn, không phải Văn Kỳ thì còn ai?
Thịnh Đàn không thể hiểu nổi, người bạn trai trông có vẻ ôn tồn lễ độ của cô sao có thể vừa tỉnh bơ đẩy cô xuống vách núi, vừa dùng những thứ này như một con át chủ bài để “cầu hôn” cô?
Cô làm phim cũng chưa bao giờ động tới tiền bạc hay tài nguyên gì của anh ta. Thế mà xem anh ta đã làm gì kìa?
Hủy hoại bạn xong lại chìa tay ra cứu vớt bạn, còn muốn bạn đội ơn, nói gì nghe đấy.
Một mảnh ghép còn lại trong trái tim Thịnh Đàn đã vô hình trung bị đập nát bét. Cơn tức giận và sự thất vọng lấp kín lồng ngực cô.
Cô ấn cửa xe: “Văn Kỳ, tôi đã nói từ lâu rồi, chỉ yêu, không kết hôn. Tôi chưa từng có ý định phát triển mối quan hệ thân mật lâu dài với bất kỳ ai, kể cả anh. Cho dù tôi có muốn giành giải thưởng đi nữa, cũng không đời nào tôi dùng hôn nhân để đổi lấy đâu.”
“Chia tay đi, bộ phim đó tôi chắc chắn vẫn sẽ quay, không tìm được tư bản thì tôi sẽ bán nhà, tự đầu tư lấy.” Cô nhìn Văn Kỳ một cái cuối cùng, sự lạnh lùng của cô khiến thái dương anh ta giật giật: “Đích thực không chỉ có một con đường để coi là chiến thắng, nhưng con đường tôi đi chắc chắn sẽ không phải là anh.”
Thịnh Đàn dời ánh mắt đi, mở cửa bước xuống xe, tuyết còn sót lại trên kính xe cũng theo động tĩnh mà rơi tán loạn.
“Thịnh Đàn.” Văn Kỳ hết giả vờ nổi, anh ta đẩy gọng kính mảnh lên, giọng nói khàn khàn của anh ta khiến cô căng thẳng: “Hay là mình cùng đoán nhé? Xem mấy ngày nữa thì em sẽ hối hận, chủ động quay lại cầu xin anh?”
Thịnh Đàn chẳng buồn ngoái đầu lại. Cô đóng sầm cửa xe, bước vào trong tuyết với đôi giày cao gót gót mảnh chưa kịp thay sau bữa tiệc rượu, đi thẳng tới trước tòa phòng bệnh nội trú thắp đèn sáng trưng.
Phía sau vẫn chưa vang lên tiếng động cơ xe, sự yên tĩnh khiến đêm đông càng thêm âm u, lạnh lẽo. Có ánh mắt đóng chặt như đinh vào bóng lưng cô, khiến sống lưng thẳng tắp của cô cảm giác đau.
Thịnh Đàn rảo bước vòng qua khúc cua, đi ra khỏi tầm nhìn từ ghế lái của chiếc Bentley, bấy giờ cái cảm giác bị nhìn chằm chằm mới biến mất.
Đầu ngón tay cô lạnh cóng, cô vuốt vội mái tóc bị gió thổi tung, rồi bước về phía bậc thang trước tòa nhà.
Hai bộ phim trước của cô thu hồi khá ổn, vì thế cô đã lần lượt mua được hai căn hộ ở thành phố Kinh. Mỗi căn hộ diện tích không lớn lắm nhưng vị trí rất đẹp. Tiếc là nếu giờ mà bán vội thì chắc chắn sẽ bị ép giá, tổng số tiền có thể đổi được khoảng bốn mươi triệu, về cơ bản chỉ tương đương với số vốn đầu tư ban đầu.
Sau khi khai máy, cô sẽ đi theo đoàn phim suốt toàn bộ quá trình quay nên cũng không cần cái gọi là nhà. Khi quay phim xong, cô có thể thuê nhà, môi trường sống kém chút cũng không sao.
Chỉ cần cát-xê của nam chính mới hợp lý, bốn mươi triệu vẫn đủ để cô hoàn thành bộ phim này rồi.
Điện thoại trong túi áo khoác rung lên, hiển thị người gọi tới là Thịnh Quân Hòa. Thịnh Đàn định tắt máy, nhưng tay cứng đờ và lạnh ngắt nên lại ấn thành nhận máy. Một giọng đàn ông thô trầm mơ hồ như vang lên từ xa xôi.
“Đàn Đàn, con còn nhớ hôm nay xong việc phải đến bệnh viện không đấy? Bố đang đợi con ở phòng bệnh, có chuyện cần nói trực tiếp với con.”
Thịnh Đàn nhếch môi cười nhạt, lúc cô đạt được thành tựu, thái độ của Thịnh Quân Hòa rất niềm nở và lấy lòng. Nhưng dạo gần đây xảy ra chuyện, toàn mạng sôi trào, mọi người đều cho rằng cô sắp ngã cây thì ông lập tức thay đổi thành bộ mặt hà khắc. Bức tường của cô còn chưa sụp đổ, ông đã nóng lòng tới đẩy nó rồi.
Hôm nay thật hiếm có, Thịnh Quân Hòa gọi hai cuộc điện thoại cho cô, giọng điệu đều rất dè dặt. Với sự hiểu biết của cô về ông, nếu không có chuyện gì đặc biệt cần nhờ cô, ông sẽ không như vậy.
Trong màn đêm, một chùm pháo hoa rít lên không trung, nổ tung rực rỡ. Tiếng nổ át cả tạp âm, đúng lúc cô lười lên tiếng, chỉ đáp lại là “Đã đến dưới lầu”, rồi cúp máy tiếp tục lên lầu.
Khi bước được đến nửa cầu thang lộ thiên, pháo hoa cũng tắt dần. Một giọng nói trong trẻo cực kỳ có cảm giác hiện diện truyền đến, đúng lúc truyền vào tai cô.
“– Cậu đừng thế mà.”
Âm sắc rất dễ nhận biết, êm ái như gãi vào tai, nhưng lại có vẻ hơi hồi hộp và căng thẳng.
Thịnh Đàn vô thức khựng bước, quét mắt qua phía nguồn phát ra âm thanh, bất ngờ ngơ ngác mất mấy giây.
Ở đầu bên kia của bậc thang rộng mấy mét, ánh đèn vàng ấm áp trải dài từ dưới lên trên, cứ cách mấy bậc lại có một chiếc đèn, độ sáng mở vừa đủ.
Dưới ngọn đèn cách gần cô nhất, có một chàng trai đứng đưa lưng về phía cô. Cậu mặc áo khoác màu đen, đôi chân thẳng tắp được bao bọc trong chiếc quần dài đơn giản, phong cách ăn mặc có thể thấy ở khắp nơi trên đường phố. Cậu có bản lĩnh một ánh mắt là khiến người khác ngây ngất tại chỗ.
Thịnh Đàn đoán là lúc nãy cậu chàng này bị người qua đường che mất, nếu không với sự mẫn cảm nghề nghiệp của mình, hẳn là cô đã chú ý đến cậu từ sớm hơn. Cho dù chỉ một bóng lưng, cũng đủ để đánh giá chất lượng. Và sự nhiệt tình của cô gái trong sáng đối diện cậu đã chứng minh.
Cô gái cắn môi, đột nhiên kéo ống tay áo cậu, ngẩng mặt lên kích động thì thầm.
Thịnh Đàn nhìn thấy mặt bên sườn của chàng trai, tai trái đường nét xinh đẹp đỏ ửng, làm nền cho làn da càng lạnh và trắng hơn. Khóe môi cậu thu lại hơi mím, đường nét phần mặt lộ ra sắc sảo đẹp đẽ, quá mức đẹp trai.
Bởi vì cậu mà khung cảnh trước mắt mang đậm cảm giác điện ảnh.
Trẻ tuổi, đẹp trai, đầy đủ điều kiện để casting vào vai badboy bắt cá nhiều tay. Thế nhưng được tỏ tình mà sao tai lại đỏ bừng thế kia? Đơn thuần đến thế sao?
“Cậu hãy đáp lại mình một lần này nhé, thử ở bên mình xem –” Cô gái tựa như nhìn thấy tia hy vọng, âm lượng không khỏi cao lên: “Mình theo đuổi cậu lâu như vậy, hôm nay thái độ của cậu đối với mình cuối cùng cũng tốt hơn chút –“
“Buông ra, mình không quen.” Cậu ngắt lời cô nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, ẩn sự thuần khiết, trái lại càng dễ làm cho đối phương nhiệt huyết hơn.
Điện thoại của Thịnh Đàn lại rung lên, cô đành phải quay đi. Tự nhiên cô cảm thấy sườn mặt của chàng trai này quen thuộc đến lạ thường, thậm chí cô còn nghe thấy giọng nói ấy ở đâu đó rồi. Nhất thời có rất nhiều diễn viên lướt qua trong đầu cô, nhưng không ai trong số họ trùng khớp, cũng không ai giống cậu.
Cô không có nhiều thời gian để mà nghĩ ngợi. Cô kéo cổ áo khoác măng tô rồi đi thẳng vào khoa nội trú.
Bóng dáng Thịnh Đàn biến mất ở cuối bậc thang, cô gái dưới ánh đèn đường vẫn đang toàn tâm toàn ý nhìn chàng trai trước mặt.
Cô trơ mắt chứng kiến, vừa nãy cậu đã cố ý nhéo đỏ tai trái của mình, bây giờ thì màu đã nhạt hẳn. Trong gió đông giá rét, cậu ngẩng đầu nhìn cửa khoa nội trú. Trong mắt cậu căn bản không có cô gái này.
“Lục Tẫn Nhiên, nhìn mình này.” Cô gái dịu giọng, định kéo cậu lần nữa nhưng rồi lại lập tức ngây người.
Cùng lắm mới chỉ một hai phút, sự căng thẳng ngượng ngùng trên người chàng trai đã biến mất không chút dấu vết. Giống như một chiếc mặt nạ ngoan hiền được lặng lẽ gỡ bỏ, trong đôi đồng tử đen láy lười biếng cụp xuống chỉ còn lại sự lạnh nhạt mà cô quen thuộc nhất.
Tay cô gái run lên vì sợ hãi, nào còn dám chạm vào cậu.
Toàn thân Lục Tẫn Nhiên được bao phủ bởi một tầng bột phấn vàng dưới ánh đèn, trông cậu như tấm thẻ giới hạn cực phẩm trong trò chơi Otome, dù cho bao nhiêu vàng cũng không lấy được. Cô quá muốn lấy nó nên mới không để ý cho tới tận bây giờ cậu luôn không đếm xỉa gì đến mình. Cô theo đuổi không buông tới tận bệnh viện, nhưng từ giờ phút này trở đi, cô hơi sợ cậu thật rồi.
Sao có thể có người một giây trước còn trông ngây thơ dễ ghẹo, mà ngay giây sau liền khiến người ta cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Trong mắt cậu quả thực từng có một tia nhiệt tình thoáng qua, nhưng tuyệt không phải dành cho cô. Những ảo giác ngọt ngào ngoan ngoãn đó cũng không đời nào liên quan đến cô, chung quy cậu đã thay đổi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Cô nhìn Lục Tẫn Nhiên thong thả cởi khóa áo khoác ngoài, chiếc áo mỏng bên trong lộ ra, mặc cho gió lạnh đánh tan hơi ấm trên cơ thể cậu. Cần cổ thon dài lạnh đến mức trắng bệch, màu môi cũng nhạt đi.
Cậu cụp mí mắt xuống, càng lộ ra đuôi mắt xếch lên. Hàng mi đen dày phủ xuống một chiếc bóng nhỏ hình lưỡi liềm, sức quyến rũ hoàn toàn vốn có.
Ngũ quan nổi bật như vậy mà lại có quá nhiều sự thờ ơ phóng đãng tương phản. Cậu nhìn cô chằm chằm trong phút chốc, trên mặt không có biểu cảm gì: “Lần cuối cùng.”
Trái tim cô gái chợt run lên, hoàn toàn bị lời cảnh cáo dọa sợ, mọi kế hoạch tính toán tiếp tục dây dưa của cô đều tự động bị dập tắt.
Lục Tẫn Nhiên không nhìn cô nữa, cậu xoay người đi lên tầng, ánh đèn đường lần lượt lướt qua bờ vai cậu, bao bọc thân hình cậu trong màn sương lạnh lẽo.
—
Thịnh Đàn đứng ở cửa phòng bệnh đơn, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của Thịnh Quân Hòa ở bên trong. Cô cảm thấy phiền chán, không muốn đi vào chút nào.
Khi mẹ cô còn sống, gia đình cô đã từng rất hòa thuận, hai vợ chồng cũng có tình cảm sâu đậm. Đến khi công việc kinh doanh của Thịnh Quân Hòa phát triển, điều kiện gia đình được cải thiện hơn và mua được một căn biệt thự dành cho một gia đình ở thành phố Kinh, thì mẹ cô lại ngã bệnh nằm viện, không ra viện được nữa.
Mẹ cô qua đời vào mùa đông năm ngoái. Lúc đó cô cứ như một kẻ ngốc, cô cho rằng Thịnh Quân Hòa sẽ chịu đả kích hơn cả cô. Kết quả còn chưa cả được trăm ngày, Thịnh Quân Hòa đã hào phóng dẫn một người phụ nữ xa lạ đi mua sắm những món đồ xa xỉ trong trung tâm thương mại.
Cô không thể chấp nhận được, cãi nhau một trận lớn với ông. Ông còn giả vờ đáng thương nói tìm phụ nữ vì để sớm thoát khỏi nỗi đau.
Về sau, mỗi lần ông lại càng đi xa hơn. Chỉ trong vòng chưa đầy một năm sau khi mẹ cô qua đời, cô tận mắt thấy người đàn ông từng có tình cảm sâu đậm với mẹ mình thường xuyên đổi bạn gái. Ông sớm đã quên là ai gả cho ông, ai cho ông tiền gây dựng sự nghiệp, mới có ông của ngày hôm nay.
Cô từng uy hiếp Thịnh Quân Hòa, cô không quan tâm ông ở bên ngoài lăng nhăng thế nào, chỉ cần ông dám cưới người khác về, sống trong căn phòng mẹ cô từng ngủ, thì cả nhà sẽ phải xuống dưới đó gặp bà.
Tuần trước, Thịnh Quân Hòa gặp tai nạn xe bị thương ở chân, cô có đến bệnh viện một lần, ông bị thương cũng chẳng nghiêm trọng lắm. Nếu hôm nay không phải ông gọi điện, cô cũng sẽ không đến.
Thịnh Đàn nhìn điện thoại, thanh thông báo hiện tin nhắn trả lời từ mấy người môi giới bất động sản, trước mắt không có người mua phù hợp.
Cô kìm nén cảm xúc bản thân, hít sâu một hơi, vặn tay nắm cửa.
Ánh đèn trong phòng bệnh rất chói, cô phải nghiêng mặt lánh đi một chút. Đầu tiên cô nhìn thấy hai người lạ đang đứng trước cửa sổ, trông họ ăn mặc như luật sư. Sau đó mới chú ý đến người phụ nữ bên giường bệnh đang cẩn thận đắp chăn cho Thịnh Quân Hòa.
Người phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi mỉm cười với cô. Trông bà ta rất đẹp, nhan sắc bà ta được chăm sóc rất thỏa đáng.
Thịnh Đàn ý thức được điều gì đó, cô chán ghét nhíu mày.
Thịnh Quân Hòa đang dựa vào đầu giường, ông tươi cười nắm lấy tay người phụ nữ, rồi quay qua nói với Thịnh Đàn: “Đàn Đàn lại đây. Đây là cô Tưởng của con, Tưởng Mạn, bạn gái bố đấy. Từ nay về sau bà ấy sẽ sống cùng bố, bố bị thương cũng tiện để bà ấy chăm sóc, cho nên hôm nay chính thức giới thiệu hai người với nhau.”
Thịnh Đàn dừng đứng tại chỗ, cạn lời trước sự vớ vẩn tại giờ phút này. Ông ấy dám dẫn người phụ nữ khác tới trước mặt cô?!
Nhân lúc cô còn chưa lên tiếng, Thịnh Quân Hoà vội tranh: “Bố biết thái độ của con đối với chuyện này. Nhưng hôm nay bố kêu con tới, chẳng phải để cầu xin hay thương lượng với con gì cả. Mà thực ra là mẹ con, bà ấy –“
Ông ngập ngừng một cách mất tự nhiên, vô thức liếc ra ngoài phòng bệnh, xong lại hít thở vài hơi rồi mới tiếp tục nói, dù cho cảm thấy hơi chột dạ: “Trước khi bà ấy qua đời có để lại một khoản tiền cho con. Vốn dĩ bà ấy định đích thân dặn dò với con, ai ngờ đâu tự dưng bệnh trở nặng, khi sắp trút hơi thở cuối cùng chỉ có bố ở bên cạnh bà ấy.”
“Bà ấy rất tin tưởng bố nên dĩ nhiên sẽ đưa số tiền này cho bố giữ, đến khi nào con cần thì lấy ra.” Thịnh Quân Hòa lại khéo léo ngó về phía cửa, với vẻ hơi lúng túng: “Bố không nhắc đến chuyện này với con, hiện giờ thấy con gặp khó khăn nên mới quyết định nói.”
Ông ngẩng đầu: “Đàn Đàn, bố cũng không muốn hai bố con mình cãi nhau làm gì. Nhưng không phải bộ phim của con đang thiếu kinh phí sao? Nếu con chịu thay đổi thái độ, đồng ý để cô Tưởng với em trai vào nhà thì bố sẽ đưa tiền cho con luôn. Nếu không… mẹ con không viết di chúc, bố và con đều sẽ có quyền thừa kế ngang nhau.”
Máu đổ dồn lên lỗ tai Thịnh Đàn, cô không thể tin nổi nhìn Thịnh Quân Hòa, cảm giác như có một khối băng lớn bị nhét vào cổ họng, nghẹn đến đỗi sắp tức cười.
Giày cao gót của cô giẫm từng bước một trên sàn, phát ra tiếng kêu lớn khiến ông kinh hoảng.
Thịnh Quân Hòa bất an, liền lập tức uy hiếp: “Con phải nghĩ cho kỹ! Cả luật sư lẫn công chứng đều đã mời tới rồi, chỉ cần con đồng ý thì bốn mươi triệu sẽ là của con! Không thì nếu con muốn lấy được khoản tiền này, thì phải ra tòa cùng bố, con đủ khả năng chi trả sao?”
Bốn mươi triệu…
Móng tay Thịnh Đàn bấm mạnh vào lòng bàn tay, cô đương nhiên không đủ khả năng chi trả.
Cuối cùng, khéo một miếng bánh chia đều, rất có khả năng sẽ bị ông chiếm hời.
Mẹ cô xuất thân từ một gia đình giàu có, bà bất chấp sự phản đối của gia đình, mang của hồi môn hậu hĩnh kết hôn với Thịnh Quân Hòa. Vô số lần bà đã hỗ trợ ông bằng vàng thật bạc thật, chung sống hai mươi mấy năm hôn nhân mà lại không nhìn ra ông là người như vậy.
Có vẻ như giờ Thịnh Quân Hòa trèo được lên cành cao rồi, nên ông mới không tiếc lấy ra số tiền mà ban đầu vốn muốn nuốt cả để đổi lấy sự chấp nhận của cô.
Vừa nghĩ đến số tiền mẹ để lại cho mình, trong khi mình không mảy may hay biết gì về nó. Nói không chừng Thịnh Quân Hòa đã từng dùng số tiền đó cho người phụ nữ khác, bây giờ lại lấy nó làm con bài mặc cả để chim cưu chiếm tổ chim khách. Nghĩ đến đó thôi là sự căm ghét của cô tăng lên không thể kiểm soát.
Thịnh Đàn cật lực điều hòa hơi thở của mình: “Đưa tôi bản thỏa thuận và công chứng.”
Cô phải bình tĩnh, trước tiên nắm thế chủ động cái đã, không thể đẩy tài sản của mẹ đi trong cơn tức giận nhất thời được.
Lấy được tiền rồi tính sau.
Thịnh Quân Hòa nghe cô đáp ứng, vẻ mặt thả lỏng, lộ rõ vẻ vui mừng. Song lại bổ sung thêm: “Đàn Đàn, vừa rồi có thể con chưa nghe rõ. Bố không chỉ kêu con chấp nhận cô Tưởng, mà còn cả em trai mà cô ấy dẫn theo nữa.”
“Thằng bé này đang học đại học, vừa mới hoàn thành chương trình trao đổi ở Mỹ về nước báo cáo. Đúng dịp kỳ nghỉ đông và Tết, cô Tưởng con sẽ phải cùng bố đến trung tâm phục hồi chức năng để hồi phục sức khỏe. Sẽ phải ở đó một hai tháng, không tiện trông nom nó.”
Ông được voi đòi tiên, nói.
“Nó không có người thân ở trong nước, trước kia con từng làm gia sư cho nó nên cũng quen thuộc. Nhà con cũng đủ sống, thu nhận nó giúp bố một thời gian nhé. Đón cái Tết này cùng nó, coi nó như một thằng em ruột, rồi bố sẽ cho con thêm một điều kiện bổ sung.”
Phản ứng theo bản năng của cô rất giống khi nghe đến số tiền bốn mươi triệu, nhưng lại hoàn toàn khác. Cô xịt keo khi nghe đến hai từ “gia sư”, trong phút chốc làm lu mờ mọi sự căm ghét.
Thịnh Đàn rất hiếm khi ngẩn người, cô hỏi lại: “… Là ai?”
Đáp lại cô, cánh cửa phòng bệnh màu xanh lam chậm rãi được mở ra ở đằng sau.
Động tác của Thịnh Đàn hơi chút lag nhẹ không dễ phát hiện, cô quay đầu lại theo tiếng động.
Bây giờ đã gần đến cuối giờ bệnh viện cho thăm bệnh buổi tối, đèn hành lang đã tắt phân nửa, đối lập rõ ràng với trong căn phòng sáng sủa.
Lục Tẫn Nhiên đứng ở chỗ sáng tối giao nhau, ngũ quan cậu nửa ẩn trong bóng tối, nhất thời chỉ có thể thấy rõ quai hàm sắc sảo, cần cổ trắng lạnh, và một nốt ruồi son nhỏ trên trái cổ như khối bảo thạch hình thoi. Theo bước chân của cậu, toàn bộ khuôn mặt cậu dần dần được ánh đèn chiếu sáng.
Giống như bông tuyết sạch sẽ vô tình bị thổi vào vũng bùn, chói mắt đến mức trông lạc lõng.
Ánh mắt cậu dừng trên người Thịnh Đàn, đôi đồng tử đen láy lấp lánh.
Giọng nói bắt tai y như dưới ánh đèn đường khi nãy, nhưng lần này, bên cạnh cậu không có ai khác kia. Chỉ có cậu cất tiếng với cô.
“Chị, đã lâu không gặp.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đã sửa xong, chị em giả cùng chung sống dưới một mái nhà, tổng thể mạch truyện và tuyến tình cảm không thay đổi, thiết lập nhân vật cũng không đổi!
[Chị gái tiên nữ tỉnh táo độc lập * trông thì tưởng như giăng bẫy câu người * thực tế đang bị câu trong vô thức] x [Cún con thâm tình thả câu hệ hắc liên hoa * trông ngây thơ vô tội tưởng như bị câu * thực tế đang thận trọng dụ dỗ từng bước]