Ánh mắt Lục Tẫn Nhiên trong veo, cậu hỏi rất đỗi thẳng thắn và vô tư, không soi ra một xíu mờ ám nào, như thể chuyện nắm tay đối với cậu chỉ là một điểm mù kiến thức thông thường và cần giáo viên đứng ra chỉ điểm.

Diễn viên gặp khó khăn, đạo diễn đích thân chỉ bảo, đây căn bản là chuyện như cơm bữa ở đoàn phim và cũng thuộc trách nhiệm của đạo diễn, cả đoàn phim không ai cho là không thích hợp.

Giang Dịch còn bật cười: “Trên đời còn công lý không vậy! Một tên yêu nghiệt đỉnh chóp như này mà phải ra ngoài chạy việc vặt đã đành, lại còn chưa một mối tình vắt vai ư? Cậu cũng ngoan ngoãn ngây thơ quá ấy nhỉ, anh cậu lên cấp ba đã hôn bạn học nữ rồi này!”

Cả đám ồn ào đùa theo, dĩ nhiên là đang chờ Thịnh Đàn qua đó.

Quan trọng tiền đề chính là ở chỗ, biểu hiện của Lục Tẫn Nhiên không chỉ tốt mà còn vượt ngoài sự mong đợi của mọi người. Mọi người đều đang phấn khích đến cực độ, chỉ còn một lần cuối cùng này nữa thôi, chẳng có lý do gì để không giúp cậu thông qua suôn sẻ cả.

Thịnh Đàn bị bao quanh bởi những ánh mắt rực lửa của mọi người ở đây, ngón tay cô dưới gầm bàn hơi cuộn vào nắm chặt lại.

Lục Tẫn Nhiên đã trả bài được 99 điểm trước mặt cô, chỉ còn thiếu một câu nữa cậu không biết làm nên nhờ cô chỉ dạy trước mặt mọi người. Nếu như cô từ chối, cả đoàn phim sẽ thay nhau bất bình trước cả cậu.

Lục Tẫn Nhiên mím môi tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi cẩn thận hỏi lần nữa: “Phiền đạo diễn Thịnh chỉ em một lần có được không?”

Thịnh Đàn đứng dậy.

Vẻn vẹn trong vài giây đến gần Lục Tẫn Nhiên, rất nhiều cảnh tượng trước kia tự động tái hiện lên trước mắt cô.

Khi 12 13 tuổi, cậu còn chưa có thích nói chuyện nhiều như này. Dù trong lòng cậu muốn gì cũng luôn giữ một mình, thấy bọn trẻ khác trong lớp trông trẻ vây quanh hỏi bài cô, cậu vẫn cứ im ỉm cầm chặt vở bài tập ngồi một bên nhìn cô với ánh mắt trông mong, vừa bướng bỉnh vừa đáng thương.

Khi cô không nhìn nổi nữa đi tới sờ tóc cậu, cậu mới thả lỏng đôi tay đang nắm chặt đến nỗi đỏ luôn. Cậu khàn giọng hỏi: “Chị ơi, chị dạy em nữa được không?”

Về sau trở nên thân thiết với cô rồi, cậu liền được voi đòi tiên, yêu cầu cô: “Chị dạy mỗi mình em thôi có được không?”

Lúc học cấp ba, cậu không tập trung làm bài, khi cô tức giận sẽ đánh vào cánh tay ngày càng rắn chắc của cậu. Cậu chăm chú nhìn cô dưới ánh đèn bàn, khẽ kéo góc áo cô: “Cô giáo Thịnh dạy em với.”

Thịnh Đàn không ngờ rằng, thế mà sẽ có một ngày cô phải dạy cậu diễn xuất.

Chị gái bạn diễn của cậu chủ động bước sang một bên nhường lại vị trí, vờ khóc nói đùa: “Đậu hũ thơm ngon như này mà không ăn được miếng nào, tiếc quá đi. Đạo diễn Thịnh dạy xong rồi cho chúng tôi biết cảm giác thế nào nhé!”

Khi Thịnh Đàn đứng vào chỗ, hiện trường liền im bặt, không ai dám lên tiếng quấy rầy.

Nếu đã là hướng dẫn thì vòng diễn đầu tiên đương nhiên Thịnh Đàn sẽ phải vào vai nam chính Tô Bạch, còn Lục Tẫn Nhiên đổi sang đứng vị trí của nữ chính Thẩm Thu.

Không gian casting rất rộng rãi, nhưng cơ thể hai người lại gần kề, trở thành tiêu điểm của cả đoàn, không gian dường như cũng bị thu hẹp lại.

Không cần dạy phần trước, bắt đầu luôn từ cảnh nắm tay.

Lục Tẫn Nhiên theo kịch bản đi về phía trước. Bám sát thời gian, Thịnh Đàn cũng như bao lần làm mẫu cho diễn viên, cô nắm bắt chính xác cảm xúc, bước chân vấp một chút, tiến tới nắm lấy bàn tay đang buông thõng Lục Tẫn Nhiên đang buông thõng bên người.

Biểu hiện bối rối, căng thẳng, chỉ sợ nắm hụt.

Cảm giác da kề da chỉ thoáng qua, Thịnh Đàn biểu thị đã xong liền nhanh chóng buông tay, hỏi cậu bằng thái độ giải quyết việc chung: “Góc độ, lực độ đại khái là như vậy, hiểu chưa?”

Lục Tẫn Nhiên nhất thời im lặng, khi Thịnh Đàn hỏi lại đến lần thứ hai cậu mới chậm chạp quay đầu nhìn cô.

Hàng mi đen dài của thiếu niên rủ xuống, mơ hồ đang run, không thể che giấu được đôi tai sắp đỏ đến tận xương quai xanh.

Thịnh Đàn ngẩn ra, chỉ có góc độ của cô mới có thể nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, các thành viên khác của đoàn phim vẫn đang chăm chú xem biểu diễn.

Cô hạ giọng: “Dạy xong rồi, diễn một lần cho tôi xem đi.”

Thịnh Đàn mở miệng định gọi chị gái bạn diễn kia quay lại, Lục Tẫn Nhiên đột nhiên níu tay áo cô: “Đạo diễn Thịnh, có thể đừng đổi người được không? Em muốn nhờ chị diễn với em. Như vậy sẽ có thể thấy rõ em làm chưa tốt ở đâu.”

Yêu cầu này hợp tình hợp lý, Giang Dịch cũng tán thành: “Đúng đấy, đoạn này toàn là vi biểu cảm, ở khoảng cách gần mới soi lỗi được.”

Thịnh Đàn do dự một chút rồi đổi chỗ với Lục Tẫn Nhiên. Cô đếm ngược ba giây chuẩn bị, xong nói bắt đầu, tiếp đó dùng giọng điệu của nữ chính Thẩm Thu, lạnh mặt đọc lời thoại: “Được, cô sẽ mặc kệ em, sau này cũng đừng gặp nhau nữa.”

Nói đoạn, cô rời đi không chút lưu luyến. Cùng lúc đó, Lục Tẫn Nhiên bên cạnh kiềm chế tiếng thở dốc, nghe như đang khóc nhưng không phải khóc.

Bởi vì không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe, nên cô cảm nhận rõ sự đau đớn chua xót ở cậu. Trái tim cô cũng quặn thắt, lập tức có tiếng bước chân loạng choạng, bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên nắm chặt lấy cô. Khớp xương chạm vào nhau, da thịt cọ xát, thoáng cái đã toát cả mồ hôi.

Hơi thở của Thịnh Đàn trở nên gấp hơn.

Những gì Lục Tẫn Nhiên làm không giống những gì cô đã dạy.

Cô quay đầu lại đúng lúc, định bắt bẻ lỗi sai của cậu song lại đối diện với khuôn mặt tái nhợt của Lục Tẫn Nhiên. Cậu bình tĩnh nhìn cô, một dòng nước mắt không trọng lượng lăn dài trên khoé mắt.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Thịnh Đàn cảm thấy như cổ họng mình bị bóp nghẹt.

Cô gần như vô thức nhớ lại ngày mình rời đi không lời từ biệt. Nếu ngày đó Lục Tẫn Nhiên đuổi về và gặp được, liệu, phản ứng của cậu có giống như giờ không?

Trong đoàn phim bắt đầu có người vỗ tay, tiếng vỗ tay dần lan ra. Giang Dịch đã hoàn toàn chấp nhận thất bại giờ đây vui mừng đến nỗi trèo hẳn lên bàn.

Lục Tẫn Nhiên buông tay ra, trở lại hiện thực trong nháy mắt. Cậu ngượng ngùng nói: “Đạo diễn, em chưa diễn tốt, lực mạnh quá mất rồi, có thể làm lại lần nữa không?”

Thịnh Đàn hít một hơi thật sâu, giấu đi gợn sóng trong lòng, bình tĩnh “Ừ” rồi nói: “Hãy trân trọng cơ hội, tới khi quay thật sẽ không ai thử lỗi hết lần này đến lần khác với cậu đâu.”

Trở lại vị trí ban đầu, lần thứ hai chuẩn bị.

Lục Tẫn Nhiên lại đuổi theo lần nữa, nắm lấy tay Thịnh Đàn, lần này sức lực có hạn chế lại, nhưng không nắm giữ được góc độ tốt.

Ngón tay dán vào lòng bàn tay cô rõ ràng đang run, đầu ngón tay cậu vô thức móc vào, vô tình trượt vào kẽ ngón tay mảnh khảnh của cô, tạo thành dáng đan tay vào nhau.

“Xin lỗi…” Cậu rút tay lại như bị bỏng, khiến cho ai muốn trách móc cũng không thể nào trách nổi: “Như thế cũng sai rồi nhỉ? Tại thân mật quá.”

Thịnh Đàn mím môi.

… Cậu cũng biết thế cơ à!

“Thử lần cuối nhé ạ…” Nếu như thanh âm và ngữ khí có hình dạng thì cái đuôi lông nhung vô hình của cậu hiện giờ sẽ đang chậm rãi ngoe nguẩy, ủ rũ cầu xin cho bản thân rồi.

Thịnh Đàn nhịn rồi lại nhịn: “Cậu cho rằng còn có lần thứ tư hả?!”

Lần thứ ba, ai về vị trí nấy.

Tay Thịnh Đàn kỳ thật rất khó chịu. Cứ tiếp tục mấy lần như vậy, cô cảm giác như mình bị mẫn cảm với gì đó rồi. Nó vừa nóng vừa ngứa, nhiệt độ từ bên ngoài truyền vào tận sâu trong da. Trong thời gian yêu nhau, cô với Văn Kỳ còn hay nắm tay hơn mà cũng chưa từng cảm thấy vậy.

Cô điều chỉnh trạng thái bản thân, đi vào tâm trạng của Thẩm Thu.

Tay Lục Tẫn Nhiên rất nhanh lại chạm vào tay cô. Cậu không có dùng lực quá mức hay sai sót gì, hoàn toàn theo như kịch bản đã định trước, căng thẳng và gấp gáp nắm lấy tay cô không buông.

Bởi vì đã đúng, nên trái lại còn khiến Thịnh Đàn rùng mình.

Mỗi lần đầu ngón tay cọ vào nhau, thân nhiệt càng lúc càng nóng của thiếu niên sẽ xâm nhập phòng tuyến.

Lục Tẫn Nhiên hỏi bên tai Thịnh Đàn: “Đạo diễn Thịnh, chị cảm thấy thế này đúng chưa?”

Đúng, không khác với những gì cô mong đợi, nhưng…

Lục Tẫn Nhiên chậm rãi buông cô ra: “Lần đầu tiên kích động dùng sức quá mạnh, lần thứ hai quá thân thiết, lần thứ ba vừa đúng chừng mực, có cả hoang mang lẫn lo sợ. Nhưng mà chị thấy đấy, dù thế nào đi nữa, nắm tay tức là lắm tay, động tác này vốn chẳng khác nào thể hiện tình cảm, thể hiện sự mập mờ không giấu được, đúng chứ?”

Chỉ cần nắm tay, mọi tâm tư thầm kín của thiếu niên Tô Bạch bắt đầu dậy sóng đều sẽ bị lộ.

Có giải thích hay lấp liếm thế nào đi chăng nữa cũng vô ích.

Lục Tẫn Nhiên nhìn Thịnh Đàn không chớp mắt. Cậu lùi lại một khoảng cách thích hợp với cô, nắm tay cô ở sau lưng, nắm chặt đến mức các khớp xương nhô ra màu xanh trắng, nhưng không nhìn ra chút xíu dấu vết khác thường nào trên mặt cậu.

“Ý cậu là sao hả Lục Tẫn Nhiên?”

“Ý em là, nếu em là Tô Bạch.” Cậu bình thản nói: “Lúc này em sẽ không đi tới nắm tay cô giáo.”

Tâm lý phản nghịch của Thịnh Đàn vô cớ nổi lên, chất vấn cậu: “Cậu hiểu nhân vật này hả? Thế theo cậu thì Tô Bạch có tình cảm gì với cô giáo?”

Trong rất nhiều người thử vai trước đó, có mấy người nói với cô rằng đó không phải là tình yêu, khiến cô khó chịu đuổi luôn người nọ đi.

Lục Tẫn Nhiên trả lời không hề do dự: “Là tình yêu.”

“Vậy mà cậu còn –“

“Bởi vì là tình yêu” Đáy mắt cậu có làn sóng dữ dội bị sương mù dày đặc bao phủ: “Nên mới không dám. Không dám quá phận, không dám chạm đến, khi xác định cô giáo không có khả năng chấp nhận, thậm chí cậu ấy sẽ không dám nhìn cô giáo nữa. Để không đánh mất, thì giới hạn nhất của cậu ấy cũng chỉ dừng lại ở túm lấy góc áo cô giáo thôi.”

Giống như cậu vậy.

Giống như Lục Tẫn Nhiên ngày ngày đêm đêm vô số lần muốn gặp cô, muốn ôm lấy cô, muốn dính chặt với cô, muốn hôn muốn chiếm hữu cô. Nhưng với ánh mắt chưa bao giờ nhuốm màu trăng gió của cô, cậu chỉ dám nắm lấy góc áo cô, hết lần này đến lần khác đè nén tình cảm của mình, dù có đốt sạch bản thân cũng không thể để cô phát hiện ra một chút đốm lửa.

Tất cả lời nói của Thịnh Đàn nghẹn lại, cô bất ngờ đánh giá Lục Tẫn Nhiên lần nữa, không phản bác lời nào.

Cảm giác kỳ lạ ban nãy của cô tình cờ trùng hợp với những gì Lục Tẫn Nhiên biểu đạt.

Đúng vậy.

Nắm tay sẽ khiến cô giáo nhận ra rằng tình cảm của Tô Bạch đã biến chất và sẽ lệch lạc so với diễn biến sau đó.

Trong kịch bản không thấy có vấn đề gì, chỉ khi cô thực sự đóng vai đó, đích thân trải nghiệm, cô mới hiểu được.

Trước khi diễn thử, nhiều lắm là cô đã đưa Lục Tẫn Nhiên bản tóm tắt ngắn gọn câu chuyện, thế mà cậu đã có thể hiểu được như vậy, quả thực cô đã đánh giá thấp cậu rồi. Cô nhận thua.

Thịnh Đàn khẳng định không chút do dự, cô khẽ gật đầu: “Được, cái này tôi sẽ trao đổi lại với biên kịch, còn cậu thì…”

Giang Dịch điên rồi, anh ta sợ Thịnh Đàn muốn thả người này, vội vàng kêu: “Đạo diễn Thịnh! Đây không phải là cao thủ ghi điểm tối đa trời ban sao! Mau giữ lại đi!”

Thịnh Đàn cong ngón tay đặt lên môi hắng giọng, trong lòng vẫn đang cân nhắc: “Gấp gáp cái gì? Chọn nam chính có thể qua loa như vậy sao? Đây chỉ là phân cảnh thời thiếu niên thôi, vẫn còn phần hóa trang khi trưởng thành chưa thử mà.”

Người phụ trách trang phục tham gia góp vui vỗ tay một cái: “Thế thì lại dễ, trang phục đã sẵn ở đây hết rồi!”

Trong phim, Tô Bạch chủ yếu chia làm hai giai đoạn là thời cấp ba và khi trưởng thành. Hóa trang trọng điểm khi trưởng thành là trang phục mùa đông, đồ tây phối với áo khoác và một đôi găng tay da cừu màu đen.

Hai hình tượng quá tương phản, khó mà kiểm soát, có mấy diễn viên từng thử hóa trang nhưng đều thất bại. Phần này thậm chí chẳng cần phải diễn, chỉ cần xem hình tượng là có thể quyết định rồi.

Thịnh Đàn hiểu tình thế đã vượt ngoài tầm kiểm soát nhưng cô vẫn cố chấp mạnh miệng kêu người phụ trách trang phục đưa Lục Tẫn Nhiên đi thay đồ. Trước đó cô còn nhắc với cả đoàn: “Không được khen miễn cưỡng, không được cưỡng ép, nếu không phù hợp thì phải thừa nhận!”

Chưa tới năm phút, những lời này đã trở thành dư thừa.

Cửa phòng thay đồ mở ra, người phụ trách trang phục đứng canh bên ngoài thoạt tiên sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Tiếng giày da ma sát trên mặt đất có độ lơi lỏng, cậu thong thả từ bên trong bước ra.

Sườn bên người thẳng tắp mạnh mẽ lọt vào tầm nhìn của cả đoàn phim, bộ trang phục chưa ai có thể mặc hợp đó như được đo ni đóng giày trên thân hình trẻ trung vô cùng đẹp của cậu. Bờ vai rộng và thẳng, vòng eo hẹp săn chắc, đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc bởi chiếc quần tây vừa vặn, ngay cả những nếp gấp nhỏ chỗ đầu gối trông cũng sang nữa.

Chiều cao 1m87 đã trở thành ưu thế bớt được nhắc tới. Trên cổ áo sơ mi cài cúc, khuôn mặt khi diễn thử vẫn mang vẻ đẹp mong manh, giờ phối với áo vest là thành vẻ lạnh lùng kiêu ngạo không chê vào đâu được.

Giang Dịch ngã xuống ghế, hướng lên lạy trời: “Nhất định là do cả đời tôi đã làm việc thiện tích đức nên Bồ Tát mới cứu tôi trong lúc nước sôi lửa bỏng như này và ban cho tôi tai họa lớn này vào bước ngoặt cuối cùng.”

Lạy xong anh ta mới điên cuồng hỏi: “Ai có thể cho tôi biết tại sao cậu ta trông sang vậy không! Mặc lễ phục đẹp thật sự ấy! Không phải chỉ là một sinh viên bình thường làm việc part-time thôi sao?!”

Lục Tẫn Nhiên đeo găng tay da cừu đen vào, cười cong mắt: “Đạo diễn Thịnh, đây có phải là Tô Bạch mà chị thích chưa?”

Thịnh Đàn bị cậu làm cho loá mắt, trong lòng phiền muộn xoa xoa thái dương: “Chúng tôi sẽ mở một cuộc họp nội bộ thảo luận trước khi đưa ra quyết định, còn –“

Cô nhìn xuống lật xem danh sách thử vai, chọn ra hai người, sau đó nói với trợ lý: “Hàn Lê và Đồng Tân, hỏi mong muốn cá nhân của họ xem là có muốn nhận vai phụ không. Có vai hai người bạn học của Tô Bạch vẫn còn suất này.”

Trong buổi thử vai hôm nay, trình độ tổng thể của hai người này coi như cũng được, cho đóng vai phản diện khá thích hợp.

Thịnh Đàn bình tĩnh lại, chuyển sự chú ý về phía Lục Tẫn Nhiên.

… Cái cảm giác nhân vật chính 2D mình yêu thích đã lâu sống lại, quả thực không dễ gì mà kìm nén được.

Cô cố tỏ ra điềm nhiên như không: “Lục Tẫn Nhiên, cậu đợi tôi ở đây.”

Khi Lục Tẫn Nhiên thử vai, đoàn phim sợ cậu không thể đặt bản thân vào vai diễn nên cố tình giải tán hiện trường. Các diễn viên khác đều đang đợi tin ở phòng chờ bên ngoài, hiện tại đoàn phim đã vào phòng họp mở cuộc họp, chỉ còn lại một mình cậu ở đại sảnh.

Hồ sơ casting để trên bàn, trên cùng nhất có hai bản đang mở. Đó là thông tin của Hàn Lê và Đồng Tân, hai người vừa được lọt vào mắt xanh của đạo diễn Thịnh. Tấm ảnh đã được chỉnh sửa kỹ càng ở góc trên bên phải, rất trùng hợp họ chính là hai người trước đó đã tỏ ra xum xoe với Thịnh Đàn.

Lục Tẫn Nhiên thản nhiên liếc nhìn một cái, rồi đi về phía cửa chính.

Sau khi trợ lý thông báo đã xong, các diễn viên đến thử vai nhanh chóng ra về. Cả Hàn Lê và Đồng Tân cũng không cần ở lại, chỉ cần chờ điện thoại trong vòng một ngày là được.

Theo lẽ thì mọi người đều nên thẳng thắn, nhưng từ lúc vừa mới bắt đầu đến giờ, bên ngoài vẫn luôn có những tiếng xì xầm to nhỏ.

Lục Tẫn Nhiên đặt tay trên nắm cửa, một giọng nam trong số những người kia đột nhiên cất cao: “Có gì đâu mà không được nói! Ý tứ không phải rõ quá rồi sao? Muốn chọn thằng shipper kia làm nam chính thật đấy à! Đấy không phải là chỉ xem mặt sao? Thằng đấy thì có kỹ năng diễn xuất như nào mà để tao làm nam phụ cho nó?!”

Một giọng điềm đạm khác vội vang lên: “Hàn Lê này, mày nhỏ tiếng thôi, đừng có để người của đoàn phim nghe thấy.”

“Đoàn phim đều ở tít phòng họp bên trong dỗ thằng shipper kia rồi thì nghe cái gì. Đại sảnh không có ai, ở đây cũng chẳng có camera giám sát! Chẳng trách lại phải giải tán hiện trường, sợ chúng ta nhìn ra cái gì không hợp lý chứ gì! Một thằng chọn bừa mà cũng có thể vượt qua cả nhóm diễn viên chính quy, truyền ra ngoài không làm người ta chết cười mới lạ!”

“Được rồi — Nhưng mà đúng là kinh tởm thật đó. Trên mạng toàn nói Thịnh Đàn có vấn đề, xem ra là đúng rồi. Cô ta tỏ ra thanh cao cho lắm vào, cũng là ra vẻ thôi. Xem mặt chọn diễn viên thì có thể để làm gì nữa. Chẳng phải để tiện cho quy tắc ngầm sao?”

“Trước đây tao có nghe nói, mấy tiểu sinh nổi tiếng mà Thịnh Đàn từng nâng đỡ đều từng ngủ với cô ta. Tao thấy cô ta có khi là tình nhân của cả đoàn phim rồi cũng nên. Mỗi bộ quay là ngủ với một người.”

“Thế thì tao cũng đâu có kém. Tao còn cố tình rót nước cho cô ta mà. Nhưng cô ta chẳng thèm nhìn tao lấy một cái, mà đi để ý cái thằng shipper dễ kiểm soát hơn tao.”

“Dù lý do của cô ta là gì thì bố mày cũng đéo thèm diễn vai phụ cho loại người kia nhé. Lát nữa tao sẽ lên mạng vạch mặt con đĩ Thịnh Đàn này –“

Những lời còn lại im bặt, bị nghẹn lại bởi tiếng cọt kẹt máy móc của cánh cửa.

Đại sảnh nằm trên cao, phải đi xuống mấy bậc thềm mới đến phòng chờ phía dưới. Hai người đứng ở bậc thềm dưới cùng, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Lục Tẫn Nhiên mặc áo khoác đen.

Cậu cụp nửa con mắt, mặt không biểu cảm, cũng không nói gì.

Thấy không có người khác đi theo phía sau, Hàn Lê và Đông Tân từ hoảng sợ chuyển sang khinh thường. Bọn họ vẫn nhớ tới dáng vẻ đơn thuần thiếu nóng nảy của Lục Tẫn Nhiên.

Nhưng ngay sau đó, khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh sâu như giếng của cậu, họ lại bất giác luống ca luống cuống.

“Làm sao? Đang nghe lén bọn tao nói chuyện à? Muốn đi mách lẻo hả?” Hàn Lê nghểnh cổ lên, thấy trong túi Lục Tẫn Nhiên có vẻ không có điện thoại, cũng không thấy máy ghi âm nên càng kiêu căng: “Sắp được lên giường với Thịnh Đàn thì cho là giỏi lắm hả? Chỉ dựa vào mày á –“

Lục Tẫn Nhiên thậm chí còn lười hừ mũi. Cậu trực tiếp giơ đôi chân dài lên, từ trên cao đạp vào bụng Hàn Lê.

Gương mặt tràn đầy sức sống của Hàn Lê đột ngột tái nhợt, cậu ta ngã thẳng về phía sau. Trong lúc hoảng sợ, cậu ta túm đại lấy Đồng Tân bên cạnh. Đồng Tân cũng tái mét mặt té nhào trên mặt đất.

Lục Tẫn Nhiên thong thả bước xuống bậc thềm, đôi đồng tử của cậu từ đầu đến cuối không hề dao động. Cậu nhìn đống rác rưởi phế vật ngã xuống với ánh mắt thờ ơ, khóe miệng đỏ nhạt thoáng nhếch lên.

“Gọi cô ấy là chị?”

“Không tôn trọng cô ấy?”

“Bưng trà rót nước cho cô ấy?”

“Nhìn lại xem,” Cậu chậm rãi đi về phía hai người kia: “Bọn mày có xứng không.”

Hàn Lê và Đồng Tân cảm giác như nhìn thấy một người bình thường dễ bị bắt nạt bỗng chốc biến thành con quái vật nhe nanh hút máu. Bản năng thúc giục bọn họ lùi về phía sau.

Lục Tẫn Nhiên chậm rãi tháo găng tay cầm ở trong tay, hạ mình cúi người xuống, nheo đôi mắt trong veo, đồng thời giơ găng tay lên, dùng đầu ngón tay bằng da dê vỗ mạnh vào miệng của thằng đầu tiên bịa đặt nói nhảm.

Tiếng “bộp” còn vang hơn cả một cái bạt tai, lập tức chảy máu.

Cậu hỏi.

“Trước mặt lấy lòng, sau lưng lại chửi cô ấy. Sao nào, coi tao như người chết à?”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôi ôi ôi ôi Nhiên Nhiên của chúng ta —-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play