Thịnh Đàn sửng sốt khi nghe cậu tính cả bản thân mình vào tài sản.

Phải chăng thái độ này của Lục Tẫn Nhiên là đang cảm thấy cô quá tốt với thân phận hiện giờ của cậu?

Nếu không cô giận cá chém thớt, coi cậu thành mục tiêu căm ghét, bắt nạt và hà khắc cậu thì có thể thay đổi được gì?

Thịnh Đàn không cảm xúc nói: “Cậu đừng nghĩ thế. Mặc kệ bởi vì sao mà cậu muốn đi cùng tôi, nếu tôi đã đồng ý thì sẽ chịu trách nhiệm về sinh hoạt cơ bản của cậu, cung cấp cho cậu điều kiện thích hợp là chuyện bình thường, tôi không có ý định đối xử với cậu như một bao cát trút giận.”

“Cậu cũng không cần lo hai người ở trong một căn hộ bảy tám mươi mét vuông như này sẽ không được tự nhiên.” Cô nhấn mạnh: “Tôi chỉ ngủ ở phòng làm việc một đêm thôi, sáng mai sẽ dọn đi. Sau đó phim của tôi sẽ khai máy, tôi phải bề bộn nhiều việc cùng đoàn phim, không rảnh về làm phiền cậu đâu, cậu cứ tự túc đi. À mà nhớ nhận tiền ăn ba bữa đấy nhé.”

Thịnh Đàn nói rõ ràng, cố tình phớt lờ đi đôi mắt mà cô không thể thấy rõ trong bóng tối của cậu. Đang muốn lấy lại chăn rồi vòng qua Lục Tẫn Nhiên đến phòng khách.

Nhưng cậu lại giữ cực kỳ chặt, gân cốt trên mu bàn tay thon dài và mạch máu xanh dùng lực đến nỗi bị kéo căng. Căn bản cô không lay động nổi cậu.

Khi cô nhíu mày sắp chất vấn, Lục Tẫn Nhiên đột nhiên quay sang đặt chăn lên sofa bên cạnh. Hốc mắt đỏ hoe của cậu cũng theo đó mà lộ ra, không cách nào giấu được nữa.

Hàng mi rũ xuống của Lục Tẫn Nhiên che đi ánh nước trong mắt. Đang lúc Thịnh Đàn kinh ngạc thì cậu ngước mắt lên, vừa thẳng thắn vừa nín nhịn, đón nhận ánh mắt của cô.

“Em không cần tiền của chị, cũng không muốn thêm phiền toái cho chị. Em có thể ngủ trên chiếc giường đơn trong phòng làm việc của chị, ghế sofa phòng khách hay sàn nhà, xó nhà gì cũng được. Dù gì cũng chẳng phải trước đây em chưa từng ngủ như thế.”

Lục Tẫn Nhiên chăm chú nhìn cô, đôi đồng tử đen kịt như pha lê vỡ: “Nếu như nhìn em làm chị thấy bất tiện, vậy thì em sẽ ra ngoài sống, chị cứ coi như là em chưa từng tới đây. Thịnh Quân Hòa sẽ không biết, cho dù có biết cũng cũng chẳng sao cả. Ông ấy đã đưa tiền cho chị rồi, không kiểm soát được chị nữa.”

“Chị không cần để bản thân chịu uất ức mà phải dọn ra ngoài, em mới là người phải xin lỗi.” Sắc mặt cậu trắng bệch: “Xin lỗi chị. Em tự cho mình là đúng, khi em hay tin đã cố ngăn cản nhưng lại nhận ra rằng không ngăn cản được nữa. Thế là em liền nóng lòng muốn đến tìm chị, em tưởng ít ra chị sẽ…”

Thịnh Đàn cảm thấy có nhận thức nào đó đang sụp đổ, không gian phòng khách rất đủ, cũng chả ai bóp cổ cô cả. Nhưng cảm giác thiếu oxi khó tả vẫn quấn quanh cô.

Cô duy trì vẻ mặt vô cảm: “Ít ra cái gì?”

Lục Tẫn Nhiên cười lên, nhưng nước mắt vẫn rưng rưng không hề rơi. Hốc mắt cậu đỏ hoe: “Em tưởng mấy năm nay, ít ra thỉnh thoảng chị cũng sẽ nhớ tới em, chứ không phải hoàn toàn coi em là một kẻ không liên quan, khiến cho chị càng cảm thấy chán ghét em.”

Bàn tay vô thức siết chặt của Thịnh Đàn đột nhiên cuốn lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cảm giác sốc còn hơn cả những xúc cảm phức tạp khác đang chen chúc nhau.

Sau khi Lục Tẫn Nhiên phải chịu không khí lạnh bên ngoài rồi đến nhiệt độ trong nhà, rõ ràng giọng cậu trở nên khàn khàn như bị ốm. Cậu nhìn cô chằm chằm, nhẹ giọng gọi một tiếng “Chị”.

Không gọi còn đỡ, cậu vừa gọi như vậy, Thịnh Đàn liền bị kéo về ngày xưa.

Đã quá lâu rồi, những cảm xúc khi cô đối mặt với Lục Tẫn Nhiên ngày trước đã sớm trở nên xa lạ, lúc này bất chợt bị đánh thức. Thịnh Đàn không kịp thích ứng, một tràng giọng điệu cay độc nghẹn ở trong cổ họng.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Lục Tẫn Nhiên. Co tưởng rằng sau khi cô rời đi, cả đời này sẽ không chạm mặt cậu nữa.

Sau gần năm năm xa cách dài đằng đẵng, giống loài dễ thay đổi như con người, chẳng phải nên quên lãng từ lâu rồi sao? Kết quả không chỉ cậu, mà cả cô cũng vẫn còn nhớ rõ vô số chi tiết trong quá khứ.

Năm ấy, lần đầu tiên cô gặp Lục Tẫn Nhiên, cậu mới mười hai tuổi, vừa nhập học vào trường trung học số 4 Kinh thị.

Năm ấy cô học lớp 11, cũng cùng trường với cậu. Mới vừa khai giảng cô đã nghe các bạn khác bàn tán rằng trong khóa học sinh mới có một đàn em cực kỳ đẹp trai, tuổi còn nhỏ mà đã có thể chất nổi bật, không ít đàn chị lớp lớn chuyên môn đến ngắm cậu.

Cô nghĩ thật buồn cười, chỉ là một đứa trẻ trâu thôi mà. Mãi đến khi tình cờ gặp nhau ở lễ khai giảng, cô mới tin rằng thật sự có một cậu bé trời sinh đã là trung tâm của mọi ánh nhìn. Cậu đẹp trai không màng tuổi tác, có điều tính cách hướng nội, độc lai độc vãng, cực kỳ lạnh nhạt với người khác.

Tin tức nhanh chóng lan truyền trong trường, chỉ chưa đầy một tuần, mọi người đều biết hôm khai giảng Lục Tẫn Nhiên được một chiếc Rolls Royce đưa đến trường, đến cả tài xế cũng mặc đồ hiệu trị giá mấy chục nghìn tệ.

Khi đó Thịnh Quân Hòa thường ra ngoài bàn công việc, không ở Kinh thị. Mẹ cô tranh thủ mở lớp trông trẻ ở trước trường Trung học số 4, cho nên cô thường đến trông giúp sau giờ học.

Mấy hôm sau, trời đổ mưa to. Cô ở bên cửa sổ vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Tẫn Nhiên đang ngồi trên băng ghế dài ở bến xe buýt đối diện. Đám đám đông bên cạnh đi tới đi lui, còn cậu vẫn chẳng hề nhúc nhích. Bóng dáng gầy gò mờ đi trong màn mưa.

Ban đầu cô chỉ tò mò, tưởng cậu đang đợi ai đó. Nhưng sau này cô để ý, thường xuyên thấy cậu xuất hiện ở đó một mình.

Có lần trời mưa to đến nỗi giờ tự học buổi tối cũng bị hủy, khi cô giúp mẹ xong thì trời đã tối thui. Khu vực xung quanh trường vắng tanh, nhưng cậu vẫn ngồi tựa đầu vào lan can không hề nhúc nhích trông như một bức tượng điêu khắc.

Cô cảm thấy bồn chồn, không nhịn được bèn bung ô đi tới xem thử.

Trên khuôn mặt đẹp trai của cậu bé nổi đỏ lạ thường. Cậu lạnh lùng ngước mắt lên, cô liền bị cảm giác công kích từ cậu dọa sợ. Chưa đợi giải thích, cậu đã quay đầu đi ho sặc sụa đến nỗi đôi mi run run bị thấm ướt, không ngờ cậu lại yếu ớt như vậy.

Rõ ràng là cậu bị ốm rồi. Cô sợ cậu có chuyện gì nên đã đưa cậu về lớp trông trẻ, nấu mì bắt cậu ăn, rồi đi tìm thuốc cảm, dùng vẻ oai phong chênh lệch tuổi tác của đàn chị, bắt cậu phải nghe lời.

Cô không hiểu tại sao Lục Tẫn Nhiên xuất thân từ một gia đình danh giá như vậy, mà thực tế lại là một cậu bé kỳ quặc và đáng thương, sau giờ học không có nơi nào để đi, có khi còn không có cơm để mà ăn.

Tối hôm đó Lục Cẩn Nhiên uống thuốc, hiếm khi thể hiện ra sự ngoan ngoãn nên có ở độ tuổi này, bị ốm cộng thêm tác dụng của thuốc khiến cậu buồn ngủ, cậu không chống đỡ được nữa, dựa vào trong góc tối ngủ thiếp đi.

Cô đắp áo khoác cho cậu, nhưng đêm khuya cậu vẫn lạnh run. Khi cô đến gần xem, cậu liền theo nguồn nhiệt dựa vào cô, hô hấp nóng bỏng phả vào hõm cổ cô.

Đến buổi sáng cô tỉnh dậy, Lục Tẫn Nhiên đã đi. Còn chiếc áo khoác thì đắp trên người cô.

Cô chỉ coi đây như là sự giúp đỡ bình thường, sau khi đến trường nhờ bạn học đưa số thuốc còn lại cho cậu, cô cũng quên luôn chuyện này.

Không ngờ kể từ ngày đó, cậu không còn bám trụ ở trạm xe buýt nữa, mà chuyển đến trước cửa lớp trông trẻ của cô. Cậu chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong, sâu trong ánh mắt đen láy gợn sóng lóng lánh.

Mẹ cô rất nhiệt tình, bà tưởng cậu bé đáng thương đó không có nhà nên đã bảo cô kéo cậu vào ăn cơm cùng. Cậu lấy từ trong cặp ra một xấp tiền mặt, lần đầu tiên nói chuyện với cô: “Phí gửi nhờ của em.”

Số tiền này có thể coi là một khoản tiền khổng lồ đủ chi tiêu cho hai năm, và đương nhiên cậu đã trở thành kẻ thường trú trong nhà cô. Lớp trông trẻ vốn không rộng rãi từ khi có cậu càng trở nên sôi động. Đám học sinh trường Trung học số 4 đổ xô nhau đến đăng ký.

Thân hình của Lục Tẫn Nhiên cao lên rất nhanh, dáng dấp thiếu niên ngày càng hấp dẫn. Cô luôn thấy các bạn học rủ cậu đi chơi, nhưng ngày nào cậu cũng chỉ đến chỗ cô báo cáo.

Cô rất bận, ai cô cũng quan tâm chăm sóc như nhau, cho dù ở chung với cậu sớm chiều, cô cũng sẽ không thiên vị cậu. Thế nhưng đôi mắt nổi bật kia vẫn cứ bướng bỉnh dõi theo cô, trông vẻ vừa nhiệt tình vừa tủi thân.

Sau khi bước vào lớp 12, cô tự tạo cho mình áp lực rất lớn. Khi thư giãn cô sẽ xem một bộ phim thú cưng nhẹ nhàng, cô thích một chú cún con trong bộ phim đó đến nỗi thuận miệng nói với Lục Tẫn Nhiên rằng: “A Nhiên này, em xem nó đáng yêu biết bao!”

Cách xưng hô thân mật này là do cô vô thức thốt ra, gọi xong cô mới muộn màng ngoảnh lại, không ngờ bắt gặp đôi mắt sáng rực của thiếu niên.

Lúc đó cô không để ý, nhưng hôm sau, cậu bé đội tuyết dày đặc bước vào, đi thẳng đến chỗ cô rồi ngồi xổm xuống, lấy ra từ trong cặp một chiếc mũ lông thường hay bày bán tại các quầy hàng ở chợ.

Chiếc mũ này có hai chiếc tai chó to màu trắng dựng phía trên. Cậu đội lên cho mình rồi giống như chú cún con trong phim, ngước lên nhìn cô đầy mong đợi, hỏi: “Dễ thương không chị, chị gọi A Nhiên thêm lần nữa được không chị?”

Cô sửng sốt, tim cô như bị thắt chặt.

Thời gian trôi qua như vậy, cô chưa từng thấy người nhà của Lục Tẫn Nhiên. Mỗi ngày cậu đến đây cũng không có ai hỏi han, có lẽ cậu thực sự coi cô là chị gái, cậu rất cần sự quan tâm và ấm áp.

Cô không thể không mềm lòng. Cô hạ tay xuống, chạm khẽ vào đầu tai mềm mại trên đầu cậu, nói: “A Nhiên, sau này cứ coi chị như chị gái nhé.”

Hôm đó tuyết lớn, cửa sổ phủ đầy bông tuyết, cậu bé ngửa mặt ngơ ngác nhìn cô. Xong cậu cúi đầu cởi chiếc mũ trẻ con ra, sau đó từ từ nghiêng người về phía cô, thái dương tựa trên đầu gối gầy gò của cô, ngón tay lạnh ngắt ôm lấy chân cô, ôm càng lúc càng chặt.

Cô coi Lục Tẫn Nhiên như em trai, một khi đã quan tâm cậu thì không thể chỉnh đốn được, còn cậu thì lại rất biết cách làm nũng. Cậu rất ít nói, bề ngoài lạnh lùng như kiểu thần phật chớ có lại gần, nhưng khi trở về bên cạnh cô thì sẽ lặng lẽ bám lấy cô.

Trái tim chưa từng thiên vị của cô như bị đặt trên lửa bỏng, nướng qua nướng lại, trả lại cho cậu càng thêm nóng bỏng.

Về sau cô thi đỗ đại học, mặc dù vẫn ở Kinh thị nhưng cô không thể về nhà mỗi ngày, Lục Tẫn Nhiên ngày nào cũng gửi cho cô hai tin nhắn. Cậu sẽ không làm phiền cô quá nhiều, mới đầu cô trả lời ngay lập tức, nhưng sau có quá nhiều việc nên cô dần trả lời chậm đi. Dần dà thành mấy ngày mới nhớ trò chuyện với cậu một câu.

Cô sống trong ký túc xá, lần đầu tiên cô về nhà là vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh. Lục Tẫn Nhiên xuất hiện tại lớp giữ trẻ đúng giờ, cậu mím môi không nói một lời. Khi cô bất đắc dĩ gọi “A Nhiên”, cậu mới quay qua, đuôi mắt đỏ lên.

Nhu cầu của cậu có hơi quá giới hạn, cô có thể nhận ra. Vì vậy cô cố ý giữ khoảng cách với cậu, vừa hay lớp giữ trẻ của mẹ cô cũng sắp đóng cửa nên cũng không bận lắm. Cô ở lại trường đến tận Tết, trên đường đi gặp mẹ cũng không nói với cậu.

Tết năm đó, căng tin trường Trung học số 4 được tân trang lại, cung cấp đồ ăn rẻ và dinh dưỡng, lớp trông trẻ đóng cửa hẳn. Thịnh Quân Hòa vẫn chưa về nên chỉ có hai mẹ con đón Tết với nhau.

Buổi tối, bầu trời đêm giao thừa tràn ngập pháo hoa, cô cầm pháo bông đi xuống lầu, nhìn thấy Lục Tẫn Nhiên đã rất cao đứng lẻ loi giữa tuyết trắng. Không biết cậu đã đợi bao lâu. Khi đối diện với cô, luồng ấm giữa hai hàng mi cậu lặng lẽ chảy xuống. Giọng khàn khàn, cậu hỏi cô: “Chị, chị còn quan tâm đến em không?”

Cô ngây người, nước mắt không hiểu sao cũng tuôn ra. Cô cảm thấy một loại ảo giác kỳ lạ, như thể một khi cô nói không quan tâm nữa, thì cậu sẽ lập tức tan biến trong hư không.

Vì vậy mọi sự xa lánh mà cô dự tính đều trở thành công cốc. Cô theo bản năng chạy tới túm lấy ống tay áo đã lạnh cóng của cậu, dẫn cậu vào nhà.

Lục Tẫn Nhiên vốn học rất giỏi nhưng không hiểu sao thi vào cấp ba lại không tốt. Cô cứ cậy vào thành tích hơn 600 điểm thi đỗ học viện điện ảnh của mình, đi làm gia sư khắp nơi để tự mua một chiếc máy quay đắt tiền.

Chàng trai cao gầy đưa tiền mặt cho cô, thấp giọng nói: “Chị làm gia sư cho em đi, bao nhiêu tiền em cũng trả được.”

Cô từ chối nhận tiền nhưng cậu lại cứ khăng khăng tìm cách nhét cho cô, thế là cô đành phải đến nhà cậu ba buổi mỗi tuần để dạy thêm cho cậu.

Một năm Thịnh Quân Hòa chẳng ở nhà được mấy ngày, ông chỉ biết cô đi làm gia sư chứ không hề biết gì về mối quan hệ trong quá khứ của cô và cậu.

Lục Tẫn Nhiên sống một mình trong căn hộ cao cấp(1) sang trọng, trống trải không bật đèn. Cô và cậu luôn làm tổ trong một căn thư phòng nhỏ, quầng sáng của ánh đèn học bao quanh cô và nam sinh cấp ba mà cô quen thuộc như một lá chắn, từ ngày qua ngày khác.

(1)Nguyên văn là ‘大平层’ – Đại Bình Tầng: theo baidu thì là những căn hộ có diện tích hơn 130 mét vuông và trong kiến trúc có đầy đủ các phòng chức năng, đặc điểm chính là diện tích lớn và đầy đủ tiện nghi, thậm chí là một tầng chỉ có một căn hộ. Do những ngôi nhà nhiều tầng có tỷ lệ diện tích sàn tương đối thấp nên ở một mức độ nhất định, chúng có “trải nghiệm sống kiểu biệt thự”, trong ngành còn gọi là “biệt thự bẹp hóa” hay “biệt thự phẳng”. Ở đây tui tạm để là “căn hộ cao cấp” nhé!

Thỉnh thoảng cô sẽ bắt gặp ánh mắt kiềm chế và đè nén của cậu, nhưng khi cô nhận ra thì nó đã biến mất. Chàng thiếu niên cao ráo, gân cốt đẹp đẽ, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng bức người.

Cô nghĩ, vì sao thành tích của A Nhiên vẫn không tiến bộ nhỉ? Rõ ràng cậu thông minh lắm cơ mà. Cô cũng nghĩ rằng nếu kỳ thi tiếp theo cậu có tiến bộ, chắc là cũng nên dừng việc dạy kèm lại thôi.

Cậu đã lớn rồi, không thể cứ ở chung như này được.

Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra trước kỳ thi.

Cô vẫn nhớ ngày hôm đó, cậu lí nhí kêu cô đợi cậu, nhưng cô không thể nào làm được, cô chỉ có thể rời đi không lời từ biệt. Tấm lưng dính máu đó đã trở thành hình ảnh cuối cùng về cậu trong ký ức cô.

Cô không biết lúc đó Lục Tẫn Nhiên sợ mất đi cô đến nhường nào, sau khi cậu quay lại thì sẽ phản ứng ra sao. Cô cũng không biết chính xác cậu rời Kinh thị từ khi nào, chuyển trường đến một nơi rất ra, năm năm nay đã trải qua thế nào.

Đến hôm nay, Thịnh Đàn nhìn Lục Tẫn Nhiên trước mặt, cậu đã không còn là cậu bé rắc rối, lạnh lùng cô độc, tránh người như xưa nữa. Mặt tối trong cậu dường như đã hoàn toàn biến mất.

Cậu sẽ xấu hổ trước mặt nữ sinh, thoạt trông thuần khiết đơn giản, không hề có cảm giác nguy hiểm. Cậu vừa ngoan vừa ngây ngô, có vẻ không giống với trong trí nhớ của cô. Quả thực cậu trưởng thành rồi. Chỉ có mỗi dáng vẻ nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe là vẫn như trước đây .

Không chỉ cậu thay đổi, mà cả cô cũng vậy.

Thịnh Đàn dịu dàng hồn nhiên trước đây đã không còn nữa. Cô đã bị mài giũa thành ra lòng dạ lạnh lùng, cũng không còn là “chị gái” trong miệng cậu nữa.

Huống chi bây giờ Thịnh Quân Hòa và Tưởng Mạn đang kẹp ở giữa, cô không thể nào cho cậu sắc mặt hòa nhã nữa.

Thịnh Đàn điều chỉnh lại nhịp thở, cô không muốn lộ ra bất kỳ dao động nào trước mặt Lục Tẫn Nhiên: “… Coi cậu thành thứ quan trọng gì ấy hả? Tôi tiếp nhận cậu, cho cậu một mái nhà không phải đã được lắm rồi à?”

Lục Tẫn Nhiên tiến lên một bước, Thịnh Đàn không cảm nhận được cảm giác công kích mà chỉ thấy sự tủi thân của cậu.

Cậu dừng lại cách cô một bước, hơi thở cậu rất nóng khiến thái dương cô dần đổ mồ hôi: “Bởi vì rất không công bằng. Chị không thèm để ý tới em nữa, nhưng cho tới tận bây giờ em vẫn mơ về chị.”

Trong đầu Thịnh Đàn nổ ầm, nhưng cô vẫn tỉnh bơ hỏi cậu: “Mơ thấy tôi?”

“Vâng.” Lục Tẫn Nhiên quay mặt đi đi nơi khác, tránh nặng tìm nhẹ: “… Mơ thấy chị coi thi em.”

Thịnh Đàn thả lỏng.

Đây có là gì. Cô cũng từng mơ thấy mình làm gia sư cho cậu từ sáng đến tối, quan tâm đến thành tích của cậu. Nằm mơ mấy cái này cũng là chuyện bình thường.

Lục Tẫn Nhiên cụp mắt chăm chú nhìn cô, ngoan đến mức khiến người ta không thể phòng bị được.

Nhưng thực tế, giấc mơ bao đêm của cậu, chính là tại thư phòng dành riêng cho hai người.

Trong giấc mơ, cô ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, đang ở trong khoảng không gian nhỏ được bao phủ bởi ánh đèn bàn chăm chú nhìn cậu. Lưng cô thon gầy thẳng tắp, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bài toán mà cậu cố tình bỏ trống.

Vô cùng yên tĩnh, lồng ngực cậu âm thầm phập phồng, cô lạnh mặt dọa cậu: “A Nhiên, chị biết em biết làm bài này. Nếu còn không nghe lời làm bài hẳn hoi, hôm nay chị sẽ đi, mặc kệ em đấy.”

Câu chữ như lời nguyền cắt xẻ lồng ngực cậu, dòng máu dơ bẩn chỉ có mình cậu biết tuôn ra, xuôi dòng theo những suy nghĩ quay cuồng của cậu về cô.

Thấy cậu không nhúc nhích gì, cô tức giận, không rào trước đón sau nữa, thật sự đứng dậy đi ra ngoài không chút lưu luyến.

Dây thần kinh của cậu đứt phựt. Chiếc ghế bị cậu đẩy phát ra tiếng động lớn, cậu đuổi theo, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, ép cô quay người lại. Cậu đè cô vào cửa, điên cuồng ôm lấy cô, điên cuồng hôn môi cô, để lại một vết cắn tanh ngọt.

Cô lạnh lùng, cậu nồng nhiệt. Đồng phục học sinh bị kéo loạn, ma sát giữa hai chân rừng rực như lửa, mất hết lý trí. Khi cô cắn môi ngẩng đầu lên, cậu xấu xa ép cô nói đi nói lại câu, cô sẽ không bao giờ vứt bỏ cậu.

Sau đó cậu tỉnh lại từ trong giấc mơ, bên cạnh cậu không có một bóng người, cô đã bỏ đi mấy năm không một lời từ biệt.

Ngủ tiếp, cậu lại nằm mơ thấy giấc mơ quá giới hạn đáng khinh y vậy.

Khóe miệng Lục Tẫn Nhiên cong lên.

Nhưng có lẽ chị cậu sau khi rời khỏi cậu, chưa từng nhớ một người như cậu.

Lục Tẫn Nhiên trầm giọng nói: “Em làm khó chị rồi.”

Thiếu niên từ trên cao chăm chú nhìn xuống cô, khuôn mặt điển trai có tác dụng đúng mức. Thịnh Đàn cảm giác như cậu sắp khóc đến nơi rồi.

Ngón tay cô bị bản năng của cơ thể dẫn dắt, chạm vào đầu cậu, rồi lại nhanh chóng rời đi.

Thịnh Đàn thực sự không biết phải đối xử với cậu như nào nữa. Cô bình tĩnh nói: “Quan hệ giữa chúng ta sẽ không bao giờ như xưa được nữa đâu. Tốt nhất là đừng làm phiền lẫn nhau, nghe chứ?”

Cô dừng lại một lát, sau đó môi lưỡi tự động tuôn ra hai chữ: “– A Nhiên.”

… Chết tiệt.

Đáng ra không nên gọi thế.

Đã thành thói quen rồi. Trước đây mỗi lần muốn cậu nghe lời thì cô sẽ gọi như vậy, bảo đảm sẽ có tác dụng.

Bầu không khí trở nên căng thẳng một cách khó hiểu, Thịnh Đàn mặc kệ cậu, điềm tĩnh đi nhặt chăn lên. Chuyện phân chia phòng ban đầu cô vẫn định giữ nguyên.

Thế nhưng cô vừa cử động thì một đôi tay tiến tới mà chẳng phân bua. Cô không kịp né tránh, nhưng sự nghiêm nghị trong mắt đã dâng lên, lời trách mắng đã đến bên miệng.

Đôi tay kia lập tức buông xuống, túm hờ lấy vạt áo bên hông cô.

Thịnh Đàn dừng lại.

Lục Tẫn Nhiên túm rất mạnh, nhưng không hề tiếp xúc trực tiếp với cơ thể cô.

Khi cô sững người, hơi thở nóng bỏng của cậu cũng từ từ lại gần, lướt qua tóc cô, vành tai và bên gáy cô, rồi kề ngay trên bờ vai cô.

Mái tóc ngắn hơi cứng của chàng trai đâm vào da cô, trán cậu gục vào hõm vai cô: “Hóa ra chị vẫn nhớ gọi em như vậy.”

Thịnh Đàn lặng thinh. Đến khi cô phản ứng lại, động tác tay đã có chút lúng túng.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô vậy mà lại là: Nếu Thịnh Quân Hòa và Tưởng Mạn tận mắt thấy cảnh tượng này thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Có phải Thịnh Quân Hòa sẽ điên mất không? Ông sẽ bộc lộ bản tính, xông tới túm lấy cô, mắng cô không không biết tránh hiềm nghi, quá thân mật với em trai?

Vậy lỡ như, thân mật hơn nữa thì sao?

Nếu như không chỉ dừng lại ở chị em thì sao? Thịnh Quân Hòa giao Lục Tẫn Nhiên cho cô để dính lấy Tưởng Mạn, nếu cô có được đứa em trai này trước thì xem Thịnh Quân Hòa còn lấy mẹ của người nhà như nào đây?

Thịnh Quân Hòa sẽ sụp đổ nhỉ?

Mất cả người lẫn của.

Ha.

Thịnh Đàn đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác trên cần cổ hơi ẩm ướt khiến cô giật mình, tay cũng khựng lại giữa không trung.

Có phải cô mới là người điên không?

Không thể nghĩ như vậy được.

Lục Tẫn Nhiên vô tội.

Thịnh Đàn thở ra một hơi, xách Lục Tẫn Nhiên dậy. Quai hàm siết căng của cậu gần trong gang tấc, vết ướt nơi khóe mắt đã lau đi.

“Chị nhất quyết muốn chuyển nhà, thì chẳng khác nào đuổi em ra khỏi nhà đúng chứ? Em sẽ không ở đây quá lâu, em chỉ muốn đón Tết cùng chị thôi. Chị có thể…” Cậu hỏi: “Đừng đuổi em được không?”

Cuối cùng đừng nói chuyển nhà, ngay cả chuyển phòng Thịnh Đàn cũng không thành công.

Cô khóa cửa lại, nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ chính của mình, vắt tay trên mắt. Hình ảnh trước mắt hỗn loạn, cuối cùng dáng vẻ cậu sinh viên vùi đầu vào vai cô cứ quẩn quanh trong đầu, trông ngây thơ không chịu nổi.

Thịnh Đàn xoa xoa chỗ cậu từng kề, nhiệt độ còn sót lại vẫn chưa biến mất. Rất nóng. Cô nhắm mắt lại bình tĩnh một lúc, cô nghi không biết có phải cậu bị cảm lạnh đến phát sốt rồi hay không.

Hôm nay tuyết rơi lạnh như thế mà khóa kéo áo khoác của cậu lại bị hỏng. Nói không chừng cậu sẽ bị cảm. Nghĩ tới những lời nói và hành động tối nay cậu đã làm, hơi thở nóng rực quá mức càng thấy giống phản ứng khi bị sốt cao.

Thịnh Đàn vốn không muốn quan tâm, nhưng cô lại trằn trọc mất ngủ. Cô cau mày ngồi dậy, mặc áo choàng ngủ vào rồi tìm thuốc cảm trong ngăn kéo, mở cửa đi ra phòng khách.

Đèn phòng khách đã tắt, cửa phòng làm việc hé mở, lộ ra tia sáng le lói bên trong.

Thịnh Đàn đi tới gõ nhẹ cửa, Lục Tẫn Nhiên không lên tiếng. Có lẽ cậu đã ngủ mất rồi.

Cô cầm hộp thuốc đứng suy nghĩ một lúc, lại trở về phòng bếp lấy một cốc nước ấm từ bình giữ nhiệt rồi quay lại. Cô chỉ định tỉnh bơ đi vào để thuốc và nước trên bàn rồi ra ngoài, để tránh cậu nửa đêm sẽ tỉnh dậy vì sốt.

Dù sao cô cũng là người nắm rõ cách bố trí trong thư phòng nhất, sau khi mở cửa là đi thẳng đến góc bàn, chỉ cần không nhìn lung tung, chiếc giường kia sẽ không nằm trong tầm mắt cô.

Thịnh Đàn lại gõ cửa lần nữa để xác nhận, vẫn không có tiếng trả lời. Cô không do dự nữa, quá trình vào cửa diễn ra suôn sẻ đúng như cô nghĩ. Đèn bàn bật ở độ sáng thấp nhất, vừa hay càng tiện cho cô để thuốc.

Nhưng đến khi để xong, ngay trong khoảnh khắc khi cô quay người chuẩn bị trở lại phòng khách, đuôi mắt liếc thoáng qua thì bị một màu trắng lạnh lẽo trong bóng tối mờ mịt thu hút sự chú ý.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn ý thức, đầu óc vẫn đang tự điều khiển thì ánh mắt đã nhìn sang.

Ánh mắt Thịnh Đàn cố định.

Trong căn phòng diện tích không lớn có một chiếc giường đơn kê sát tường.

Tấm chăn trải rộng đắp trên người, che đi đôi chân dài và vòng eo của chàng trai. Xếp chồng lên trong bóng tối, mép chăn mềm mại lấp ló che đi phần bụng dưới. Hướng lên trên nữa là làn da rắn rỏi, đường eo cong, làn da trắng bóc bao bọc xương quai xanh thon gầy, khung xương bay chéo sang hai bên, ẩn vào trong bóng tối.

Chỉ có cọ vẽ mới có thể phác họa ra được như vậy. Ở trong bóng đêm, trong căn phòng nhỏ hẹp, nằm trên chiếc giường cũ không vừa với chiều cao của cậu.

Mỗi một chi tiết đều vô cùng vừa khớp, hợp thành lại thành hình ảnh mà cô đã tưởng tượng  vô số lần trong bộ phim mới.

Nhân vật nam chính Tô Bạch học cấp ba, bằng chính cái dáng vẻ này, cậu đã sống trong nhà kho của nhà cô giáo Thẩm Thu, theo đuổi cô ấy, say đắm cô ấy, nảy sinh vọng tưởng vĩnh viễn không thể để người khác biết.

Một hình ảnh vốn chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cô đã được Lục Tẫn Nhiên tái hiện lên một cách chân thật. Đối với Thịnh Đàm mà nói, loại cảm giác đó chẳng khác nào tình cờ gặp được nàng thơ đem đến cho mình cảm hứng nghệ thuật.

Thịnh Đàn nắm góc bàn, liếc nhìn phần thân trên trần trụi của Lục Tẫn Nhiên trong ánh sáng yếu ớt, nhưng không thể thấy rõ.

Cô kiềm chế đôi chân đang muốn bước tới, nhắc nhở bản thân không được vượt quá giới hạn. Cho dù là do cô hận Thịnh Quân Hòa hay là do bộ phim, cũng không nên dính líu đến Lục Tẫn Nhiên.

Cửa phòng khẽ vang lên một tiếng “cạch”, Thịnh Đàn đã ra ngoài, kẽ hở khép hờ trước đó đã bị đóng chặt lại.

Mấy phút sau, Lục Tẫn Nhiên tỉnh táo mở mắt ra. Cậu ngồi dậy, ngửi thấy mùi hương mát lạnh mà cô lưu lại trong không khí.

Cô vẫn quan tâm cậu, vẫn đến đưa thuốc cho cậu.

Không biết cô có hài lòng khi thấy hình ảnh nguyên tác được sắp đặt tỉ mỉ này không nhỉ?

Lục Tẫn Nhiên vươn tay lấy một tấm thẻ thư viện đã hết hạn được cậu giấu dưới gối, nó là tấm thẻ mà cô để trong phòng làm việc quên không lấy đi.

Bên trái tấm thẻ là bức ảnh chụp Thịnh Đàn năm nhất nhập học. Cô gái tóc dài buộc cao, đôi mắt hạnh trong sáng dịu dàng. Ngón tay cậu chạm vào, quý trọng vuốt ve, như đầu ngón tay khẽ hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play