Mọi âm thanh trong phòng bệnh buộc phải tạm dừng vì sự xuất hiện của Lục Tẫn Nhiên.

Thịnh Quân Hòa bất giác im lặng, ông lẳng lặng đối mắt với Tưởng Mạn, rồi lại nhìn Lục Tẫn Nhiên mấy lần, liên tục xác nhận rằng vẻ mặt cậu giờ phút này không hề sắc sảo chút nào, mà cực kỳ dịu dàng vô hại. Ông âm thầm sửng sốt, đắn đo nói: “Đàn Đàn, con vẫn nhận ra chứ, là Lục Tẫn Nhiên.”

Thịnh Đàn nhận ra đây chính là người cô thấy ở cầu thang bên ngoài, cảm giác quen thuộc thoáng qua lúc đó giờ đây đã trở thành một thực thể đứng trước mặt cô. Khi đối mặt với Lục Tẫn Nhiên, một cánh cửa đã đóng kín trong ký ức của cô bao lâu nay bị phá vỡ.

Bốn năm năm trước, lần cuối cùng cô gặp cậu, bộ đồng phục học sinh của thiếu niên lớp 11 loang lổ vết máu, chiếc cặp sách màu đen được cô tặng đang khoác trên vai cũng bị rách. Cậu còn cố tình che che giấu giấu để cô không thấy.

Bình thường cậu là người ít nói, nhưng hôm đó cậu lại cứ cố tình nói chuyện với cô nhiều nhất có thể. Giọng cậu hơi khàn, khóe mắt cũng đỏ hoe, cậu bảo cô đợi cậu về, rồi lao ra khỏi nhà.

Nhưng cũng vào hôm đó, ngay sau khi cậu rời khỏi thì cô cũng đi. Cô bỏ đi mà không để lại cho cậu một lời nào.

Sau đó, cô không hề biết thêm bất kỳ tin tức gì về Lục Tẫn Nhiên nữa, ngoại trừ chuyện cậu bị gia đình chuyển đến trường khác, đưa cậu đi khỏi thành phố Kinh.

Những năm tháng bên nhau sớm chiều ấy cũng lắng xuống đáy dòng sông băng theo sự bận rộn và những biến cố gia đình cô. Nó trở thành thoáng qua, trở thành ký ức mà cô chưa từng nhớ tới.

Chỉ đến khi gặp lại, cô mới nhận ra rằng hóa ra cô chưa thực sự quên.

Đường nét khôi ngô sắc sảo của thiếu niên hồi đó chồng chéo lên nhau trước mắt cô. Mặt mũi cậu vốn đã nổi bật nay lại càng phô trương hơn gấp mấy lần, rất thu hút ánh nhìn của người khác. Vô tình đụng phải tầm mắt cậu mới thấy, những mảnh vụn thân thiết giữa bọn họ vẫn cực kỳ sắc nét và sống động.

Nếu như gặp lại trong trường hợp khác, có lẽ cô còn có thể bình tĩnh, nhưng giờ đây cậu lại trở thành đồ kèm theo do người phụ nữ này dẫn tới, trở thành tảng đá cản đường cô lấy lại tài sản của mẹ mình, cô phải làm sao với cậu đây?

Huống hồ gì khi đó là cô bỏ đi không lời từ biệt, chẳng phải Lục Cẩn Nhiên nên có ác cảm với cô sao? Hoặc đã qua bốn năm năm, cậu đã quên mất cô rồi. Cậu sẽ chịu để cô thu nhận, về nhà với cô à?

Thịnh Đàn lạnh lùng nhìn Lục Tẫn Nhiên, thái độ xa cách đề phòng.

Lông mi Lục Tẫn Nhiên rủ xuống, trên mặt thoáng xẹt qua một tia buồn bã phải cố kìm nén, cô bắt được, khóe môi hơi mím lại.

Trong sự trầm lặng như đóng băng, Tưởng Mạn ở một bên không thể tỏ ra bình thường được nữa, bà ta bước tới nói với Lục Tẫn Nhiên: “Nếu không hay là đừng làm phiền Thịnh Đàn nữa, để sắp xếp chỗ khác –“

“Như vậy sao được!” Thịnh Quân Hòa lập tức phản đối: “Sau này đều là người một nhà, sao có thể để thằng bé đón Tết một mình! Thịnh Đàn là chị gái nó, chăm sóc nó chút thì có sao. Hai đứa nó sống chung một mái nhà tốt xấu gì cũng có chút hơi người.”

Thịnh Đàn không muốn nghe Thịnh Quân Hòa nói thêm bất kỳ lời nào nữa, cô cảm thấy ghê tởm. Cô ngước mắt nhìn Lục Tẫn Nhiên, mặt không cảm xúc, như thể không liên quan gì tới mình.

Trong phòng bệnh tranh cãi ầm ĩ, nhưng cậu vẫn cứ chăm chú nhìn cô thế đấy, có chút ánh sáng lập lòe gì đó, tựa như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Thịnh Đàn không hề lung lay, cô tiếp tục im lặng. Cô lẳng lặng xem xét phản ứng của Lục Tẫn Nhiên.

Đã lâu lắm rồi cô không gặp cậu, gần như không nhận ra cậu nữa. Cậu không có lý do gì để đi theo cô, cô cũng không muốn dính dáng gì tới người mà Tưởng Mạn dẫn tới.

Thịnh Quân Hòa thấy bầu không khí bế tắc, cũng chẳng cần để ý thể diện gì nữa, ông giương giọng nói: “Đàn Đàn, bố đưa ra điều kiện này với con trước mặt cô Tưởng con, nếu con không đồng ý thì đừng trách bố vô lý. Chỉ cần Tiểu Lục không đi cùng con, thì sẽ phải xem lại chuyện tiền nong.”

Ông biết điểm yếu của cô ở đâu: “Dù sao thì biệt thự Nam Hồ Loan hiện tại vẫn trống, để Tiểu Lục ở tạm đó cũng được. Còn chuyện tiền nong –“

Thịnh Đàn bỗng dưng nhấc đôi giày cao gót mũi nhọn đế đỏ đá vào chiếc ghế cạnh giường, phát ra tiếng rít chói tai khiến Thịnh Quân Hòa lập tức im bặt, trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ.

Nam Hồ Loan là biệt thự mà mẹ cô mua cùng với Thịnh Quân Hòa, mẹ cô vừa mới dọn vào sống cuộc sống nhẹ nhõm chưa được mấy lâu thì ngã bệnh phải nhập viện. Đó là ngôi nhà mà mẹ không nỡ rời xa, cũng là nơi cô không thể khoan nhượng để người khác nhúng chàm nhất.

Vậy mà Thịnh Quân Hòa còn dám nhắc tới! Ông ta còn có mặt mũi liên lục dùng số tiền này ép cô! Lục Tẫn Nhiên là gì của cô hả, đương nhiên cậu sẽ không đi cùng cô!

Thịnh Đàn vốn đã chuẩn bị khiến Lục Tẫn Nhiên sụp đổ ngay tại chỗ xong, thế nhưng ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Đôi mắt đen sâu thẳm của chàng trai giống như mắt nai, nhìn thẳng vào Thịnh Đàn, như thể ẩn chứa chiếc móc câu nho nhỏ vô hình bên trong. Lông mi cậu khẽ động, tan biến hoàn toàn cảm giác đó.

Cậu nói: “Con theo Thịnh Đàn thôi.”

Thịnh Đàn sửng sốt, ngón tay cô vô thức thả lỏng. Giờ cô mới nhận ra vừa rồi mình đã bất tri bất giác siết chặt, kẽ tay dính toàn mồ hôi.

… Hóa ra cô đang lo lắng.

Cô lo lắng nếu như Lục Tẫn Nhiên đồng ý ngay tại chỗ với Thịnh Quân Hòa, hoặc cậu quyết định không theo cô, thì Thịnh Quân Hòa sẽ gây thêm rắc rối không có điểm dừng.

Thế nhưng Lục Tẫn Nhiên không như cô nghĩ.

Thịnh Đàn nhắm mắt lại.

Dù cô muốn hay không cũng không quan trọng nữa rồi. Việc cô phải làm là lấy bốn mươi triệu trong tay Thịnh Quân Hòa.

Thịnh Quân Hòa ho khan một tiếng, ông hỏi lại lần nữa: “Thế nào Đàn Đàn, con chấp nhận không? Nếu vẫn từ chối –“

Thịnh Đàn hiểu ý ông. Ông cũng giống như những gương mặt mà cô gặp trong tiệc rượu, đều chờ đến lúc cô chật vật, bộ phim của cô thất bại, sự nghiệp của cô sụp đổ, phải chịu những ánh nhìn lạnh nhạt vì thiếu tiền.

Đến lúc cô không có khả năng tài chính để chèo chống thì ông sẽ càng dễ dàng giẫm lên đầu lên cổ cô và mẹ hơn. 

Nếu còn tiếp tục do dự thì cô không phải là Thịnh Đàn.

Thịnh Đàn vững vàng bước tới. Cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa tay về phía Lục Tẫn Nhiên. Thiếu niên đứng sau Tưởng Mạn không chút do dự gạt vật cản đường tiến về phía cô.

Chiều cao của cô rất nổi bật nhờ đôi giày cao gót gót nhọn, nhưng Lục Tẫn Nhiên vẫn phải cúi đầu để nhìn cô.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa mét, sự sắc bén giữa lông mày cậu dần dịu đi. Cậu nói bằng giọng mũi rất nhẹ: “Em có thể đi cùng chị không?”

Thịnh Đàn không đáp lại, mà lấy chìa khóa nhà từ trong túi xách ra ném cho Lục Tẫn Nhiên.

Những ngón tay thon dài của chàng trai giơ lên không trung, chiếc túi đựng chìa khóa tối màu tương phản rõ rệt với làn da trắng trẻo của cậu.

Thịnh Đàn quay lại, đối mặt với Thịnh Quân Hòa đang nằm trên giường bệnh, đôi môi đỏ mọng nhếch lên nhưng không hề có ý cười.

“Tôi muốn tiền, tôi cũng sẽ mang người đi. Thịnh Quân Hòa, ông không sợ gặp báo ứng thì cứ việc làm gì thì làm nhé. Mau mang thỏa thuận tới đây, tôi sẽ ký luôn bây giờ.”

“Còn nữa, đừng nói cái gì mà chị gái. Tôi không có loại em trai rẻ tiền này. Cứ coi như tôi làm ‘người quản lý’ của cậu ta trong kỳ nghỉ đông này đi.”

Thịnh Đàn nhận lấy tài liệu luật sư đưa cho, dứt khoát đặt bút.

Đến khi quá trình kết thúc, cô vừa quay lại liền thấy Lục Tẫn Nhiên đang đứng quay lưng về phía cô, bờ vai rộng và đôi chân dài như một bình phong che chắn. Cậu im lặng đứng chắn phía của Thịnh Quân Hòa và Tưởng Mạn. Xem ra cậu biết là cô không muốn thấy hai người này nữa.

Thịnh Đàn không để ý, một chàng trai ngây thơ ngoan ngoãn được gái tỏ tình mà đỏ tai, không biết mang thù, ánh mắt nhìn cô như ánh mắt của một chú nai, thì có thể có uy hiếp gì chứ.

Nhưng biểu hiện vô hình trung đứng trên cùng lập trường với cô của cậu khi ở trong căn phòng bệnh ngột ngạt này vẫn làm cô hài lòng đôi chút.

Cô biết, Lục Tẫn Nhiên trong mắt cặp nam nữ này có lẽ cũng dư thừa. Củ khoai nóng bỏng này sẽ ảnh hưởng đến tình yêu tuổi trung niên của họ, nếu không thì họ cần gì phải nhét cho cô.

Ngón tay Thịnh Đàn móc quai balo của Lục Tẫn Nhiên, kéo cậu đến bên cạnh. Cô liếc nhìn sắc mặt Thịnh Quân Hòa, nhướng mày lạnh lùng và kiêu ngạo.

“Tôi sẽ tiếp nhận Lục Tẫn Nhiên, quang minh chính đại cung cấp chỗ ở cho cậu ta qua kỳ nghỉ đông. Hy vọng hai người đóng kín cái miệng lại. Nếu sau này bên ngoài có tin đồn linh tinh gì đấy thì chính là hai người ý đồ gài bẫy tôi.” Khuôn mặt thanh tú của cô vừa cô độc vừa mạnh mẽ: “Dù sao giờ tôi vẫn còn tiền, vẫn có thể đáp lại được thư luật sư từ mấy người.”

Thịnh Đàn nói xong liền kéo Lục Tẫn Nhiên ra khỏi phòng bệnh. Cô không để ý thấy rằng thiếu niên ngoan ngoãn mà cô kéo trong tay đã ngoảnh đầu lại vào giây cuối cùng.

Đuôi mắt cậu lười biếng nhếch lên, từ Thịnh Quân Hòa trên giường bệnh cho đến Tưởng Mạn vốn đang đứng đó, sắc mặt họ cứng ngắc, cả hai đều im bặt khi đối mặt với cậu.

8h30 tối, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi. Trên đường lại tích thêm một lớp tuyết dày, xe công nghệ chậm rãi đi đến. Khi xe dừng hẳn bên đường, Lục Tẫn Nhiên đứng dưới chùm sáng của ánh đèn đường, trên vai đã phủ một lớp tuyết trắng xóa.

Suy nghĩ của Thịnh Đàn đang bị đè nén nặng nề. Cô buộc bản thân phải dời sự chú ý lên điện thoại, thông báo cho người môi giới bất động sản hạ giá căn nhà xuống, rồi lại thông báo tiến độ với đoàn làm phim một cách máy móc.

Màn hình của cô vẫn sạch sẽ, không cần phải lau tuyết rơi đi. Cô cứ tưởng tuyết đã ngừng rơi.

Đến khi cô ngẩng đầu lên, chỉ mới kịp nhìn thấy bóng của chiếc ba lô trên đỉnh đầu, bị Lục Tẫn Nhiên thu lại, đổi tay xách sang bên kia. Bông tuyết nhỏ dính trên đó nhẹ nhàng rơi xuống.

… Cậu đã dùng balo để che tuyết cho cô?

Thịnh Đàn cụp mắt xuống, không để ý tới cậu.

Nhiệt độ điều hòa trong xe rất cao, Thịnh Đàn ngồi ở ghế sau, cô cố ý không dịch chỗ vào bên trong, Lục Tẫn Nhiên tự động mở cửa ghế phụ, khiến trái tim căng thẳng của cô thả lỏng đôi chút.

Cô thu nhận Lục Tẫn Nhiên chỉ theo đúng nghĩa đen. Cô sẽ cho cậu một mái nhà để ở, sắp xếp ba bữa mỗi ngày cho cậu, đến khi đoàn phim nghỉ đêm giao thừa, cùng lắm cô sẽ về nhà ăn bữa cơm tất niên với cậu. Chỉ thế thôi.

Về chuyện cuộc sống cá nhân của cậu trong suốt kỳ nghỉ đông, không liên quan gì đến cô, cô cũng không có hứng thú xen vào.

Có thể trước đó cô đã suy nghĩ quá nhiều. Lục Tẫn Nhiên vẫn chưa quên cô, cậu cũng không hề oán hận cô, căn bản là cậu không để ý đến chuyện quá khứ.

Tốt nhất là vậy, đừng ai nhắc tới quá khứ nữa.

Nhưng dù là vậy, tình hình cơ bản nên hỏi cô vẫn phải hỏi.

Thịnh Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường kéo dài thành dòng sông trong đôi mắt màu trà của cô. Cô nhàn nhạt hỏi: “Trường cậu ở đâu?”

Lục Tẫn Nhiên trả lời: “Đường Vân Tiêu ạ.”

Mỗi lần cậu lên tiếng, Thịnh Đàn đều không khỏi lơ đãng. Giọng nói của cậu cứ khắc ghi trong đầu cô là sự khàn khàn mong manh lần cuối cùng kia. Thế nên âm sắc hôm nay của cậu như vậy, mới khiến cô không thể nhận ra được ngay.

Cô chuyển tầm mắt, mở hệ thống định vị ra xem. Khu vực đường Vân Tiêu có rất nhiều trường đại học, từ trường nổi tiếng top 1 top 2 toàn quốc cho đến trường chính quy bình thường.

Thịnh Đàn nhớ tới thành tích của Lục Tẫn Nhiên hồi năm lớp 10 lớp 11 cũng chỉ bình thường. Chắc cậu đã đỗ đại học và theo học tại một trường đại học tầm trung nào đó.

Vậy thì cũng không cần tìm hiểu sâu xa, kẻo trông lại giống như một giáo viên bỏ dở nửa chừng đang lật mình tìm kiếm tương lai. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.

“Tôi có một căn hộ gần đường Vân Tiêu, cậu sống ở đó nhé.” Thịnh Đàn do dự giây lát, tiềm thức vẫn tự trở lại vai trò gia sư của cậu, nói thêm một câu: “Trình độ đại học không phải thứ quan trọng nhất, bản thân cậu có tiến bộ là được. Sau này sẽ không tệ hơn so với tốt nghiệp trường danh tiếng đâu.”

Một lúc sau, cô mới nghe thấy Lục Tẫn Nhiên có vẻ chần chừ, thốt ra một tiếng “Vâng” ngoan ngoãn lạ thường.

Căn hộ gần đường Vân Tiêu cũng là nơi mà Thịnh Đàn đang sống. Trong nhà có hai phòng ngủ. Ngoài phòng ngủ của cô, cô đã sắp xếp phòng còn lại thành thư phòng, có một chiếc giường đơn có thể ngủ.

Còn một căn hộ khác, gần đây vừa mới kết thúc hợp đồng cho thuê. Đồ đạc và vật dụng trong nhà đều do người thuê trước mang đến nên hiện tại vẫn trống không, chưa thể dọn vào ở ngay, nhanh nhất phải ngày mai dọn dẹp xong mới có thể chuyển qua đó. Hôm nay e là cô phải ở chung mái nhà với cậu suốt một đêm rồi.

Cô thực sự không có ý định ở chung với cậu.

Xe công nghệ dừng bên ngoài sân của khu nhà. Thịnh Đàn đến một cửa hàng tiện lợi gần đó mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cho Lục Tẫn Nhiên trước.

Lục Tẫn Nhiên muốn vào theo, nhưng cô từ chối. Thấy cậu và Tưởng Mạn xa cách như vậy, chắc là cậu không dựa dẫm vào gia đình. Dù có đi trao đổi ở nước ngoài trở về cũng chưa chắc có bao nhiêu tiền, không cần cậu phải bỏ tiền mua chút đồ này.

Trước đây khi Lục Tẫn Nhiên học cấp hai, suốt mấy năm liền cô chưa từng gặp người nhà của cậu, đặc biệt là mẹ cậu. Cậu không gần gũi với Tưởng Mạn cũng là chuyện thường.

Khi đó, cô còn thường tự hỏi, Lục Tẫn Nhiên đẹp trai như vậy thì mẹ cậu sẽ phải đẹp đến nhường nào? Làm sao cô có thể ngờ rằng, người phụ nữ này lại trở thành tình yêu mới của Thịnh Quân Hòa.

Thịnh Đàn xách giỏ hàng đứng giữa kệ hàng. Hai cô gái ở quầy thu ngân đã bị thu hút bởi bóng dáng ngoài cửa sổ kính sát đất kể từ khi cô bước vào. Hai người họ cứ thúc nhau, phấn khích nhìn trộm.

Cô cố tình phớt lờ. Cô nghĩ đến mẹ, nghĩ đến Thịnh Quân Hòa. Khả năng cao sau khi ông xuất viện sẽ kết hôn, thậm chí còn muốn đưa Tưởng Mạn vào ở tại biệt thự Nam Hồ Loan. Trong lòng cô bị lấp kín bởi những nỗi hận này.

Tiền đã lấy được, cô sao phải để Thịnh Quân Hòa được như ý?

Phía quầy thu ngân phát ra tiếng kêu nhỏ, Thịnh Đàn ngước mắt lên, là Lục Tẫn Nhiên bên kia tấm kính đang nhìn qua bên này.

Cô vòng sang chiếc kệ khác, càng không muốn nhìn thấy cậu thì sự hiện diện của cậu lại càng mạnh mẽ. Cuối cùng cô vẫn lơ đãng nhìn sang chỗ cậu.

Bên ngoài tấm kính, Lục Tẫn Nhiên đứng trong sương tuyết đang rơi nhỏ dần nghe điện thoại.

Với chiều cao 1m85, đôi chân dài thẳng tắp, ngũ quan như vẽ, tầng sương trắng đọng lại trên ngọn tóc và hàng mi dài, toàn bộ đều trông như một tấm poster phim tình yêu thuần khiết của Nhật.

Ngón tay Thịnh Đàn không yên, cô kìm nén lại, nhưng không thể nào khống chế bản thân được. Một phần ham muốn quay chụp vốn đã ngủ yên bấy lâu nay bỗng nhiên trỗi dậy không hề báo trước.

Vì đoàn phim xảy ra chuyện nên dạo gần đây cô đã tập trung quá nhiều vào những thứ không liên quan đến bộ phim, gần như sắp quên mất cảm giác phấn khích khi cảm hứng nổi lên rồi.

Loại cảm giác này rất khó có được, đồng thời cũng là điều thiếu sót và cấp bách nhất ở thời điểm bộ phim mới của cô đang chậm tiến độ.

Thịnh Đàn điều chỉnh hơi thở, rồi quay đầu tránh đi góc nhìn từ bên cậu. Nhịn một lúc, cô vẫn để kệ đồ uống làm công cụ che chắn, núp ở phía sau, hướng điện thoại về phía Lục Tẫn Nhiên quay một đoạn video.

Chàng trai trong ống kính quá bắt mắt, trông vừa sáng sủa vừa ngoan ngoãn.

Nhưng ở ngoài camera, giữa môi cậu đang chậm rãi thở ra một luồng hơi thở trắng đục. Cậu cụp mắt xuống, lạnh lùng nói với đầu bên kia điện thoại: “Lương Nguyên, có phải cậu quên hết những gì tôi đã nói rồi không?”

Giọng nam trẻ tuổi ở đầu dây bên kia vờ khóc lóc: “Anh Nhiên, ông thần của em à — em dám quên sao? Nếu không còn cách nào khác thì em cũng đâu muốn gọi đến quấy rầy anh. Chủ yếu việc này gấp rút, gấp quá nên bọn em không thể quyết định được, cần phải hỏi ý kiến anh.”

Trong vòng năm giây không nghe thấy tiếng trả lời của Lục Tẫn Nhiên, Lương Nguyên càng giả khóc đau lòng hơn: “Boss à, anh là người sáng lập TAN, đương nhiên tiền đều là của anh thôi. Anh lấy đi bốn mươi triệu là danh chính ngôn thuận, nhưng công ty mình không phải vẫn còn non trẻ sao? Lấy đi hơn bốn mươi triệu thì chúng ta sẽ phải trải qua tháng ngày khó khăn đó.”

“Nói việc chính.”

Lương Nguyên lập tức thành thật, không dám lảm nhảm nữa. Ngữ khí nghiêm túc, báo cáo: “Có đối tác mới tìm tới chúng ta. Đối phương có hậu thuẫn lớn, chính là cái nhà họ Văn tham gia mọi lĩnh vực từ bất động sản, vận tải y tế, v.v, anh cũng biết mà. Công ty con của bọn họ đã tìm chúng ta –“

“Từ chối.” Ngữ khí Lục Tẫn Nhiên lạnh như băng. Sau đó cậu ngẩng mặt lên, tự nhiên quay sang đúng hướng camera của Thịnh Đàn, khóe môi cong lên thành một đường vòng cung nhẹ trông vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng vẻ mặt và giọng điệu hoàn toàn trái ngược nhau: “Về sau còn gì dính dáng tới nhà họ Văn, không cần hỏi tôi đâu.”

Lương Nguyên sốt ruột tan nát cõi lòng, nhưng cậu ta không có gan hỏi nữa. Cậu ta tỏ vẻ đáng thương đổi chủ đề: “Giáo sư Tống bảo anh bớt chút thời gian về trường để hỗ trợ đồ án của ông ấy đấy. Cái loại vip pro cấp quốc gia ấy, ngày nào cũng ra ngoài khoe khoang với người khác, nói anh có thể trực tiếp hướng dẫn nghiên cứu sinh cho ông ấy luôn. Nếu anh không để ý tới ông ấy, ông ấy sẽ rất mất mặt đấy.”

Bên trong cửa sổ sát đất, Thịnh Đàn buông điện thoại xuống rồi xách một giỏ đầy đồ đi thanh toán. Lục Tẫn Nhiên lạnh nhạt giục: “Biết rồi, còn chuyện gì nữa không?”

“Hết –“

Lương Nguyên còn chưa kịp nói chữ “rồi”, thì đã bị người ta vô tình cúp máy.

Điện thoại vừa tối màn, cửa của cửa hàng tiện lợi bị đẩy ra từ bên trong. Lục Tẫn Nhiên bước tới, giơ tay lên cao trên đầu Thịnh Đàn để che tuyết cho cô, tay kia cầm lấy túi đồ.

Thịnh Đàn né tránh theo phản xạ, ngón tay vốn sẽ không chạm vào nhau lại vì động tác dư thừa của cô mà sượt nhẹ qua.

Da cậu lạnh đến mức Thịnh Đàn có thể đóng băng. Ngay lập tức, một cảm giác nóng bỏng dần dần dâng lên ở chỗ họ chạm vào nhau.

Chiếc túi bị cậu cầm lấy, Thịnh Đàn liền để cậu cầm. Trên đường về nhà, cô chú ý đến chiếc áo khoác đang phanh rộng của cậu mấy lần, cuối cùng không nhịn được, nhíu mày hỏi: “Cậu không lạnh à?”

“Hửm?” Giọng mũi của cậu trở nên trầm hơn, cậu cúi đầu nhìn mình: “Khóa kéo hỏng rồi ạ, tối nay em sẽ sửa lại.”

Những lời chưa nói ra khỏi miệng của Thịnh Đàn không khỏi nghẹn lại. Khi quần áo bị hỏng, không phải phản ứng đầu tiên là mua mới, mà là sửa lại. Xem ra như đúng như cô đắn đo, mấy nam sinh đại học trắng trẻo đẹp trai như này không có tiền thật.

Cô đại khái đã phân bổ xong số tiền mình có. Cô sẽ dùng toàn bộ số tiền 40 triệu mà mẹ để lại cho cô vào bộ phim, để nó nhân lên gấp mấy lần, tiền tiết kiệm của mình thì sẽ dùng cho sinh hoạt. Cô còn dành ra 20.000 nữa định chuyển cho Lục Tẫn Nhiên.

Kỳ nghỉ đông dài như vậy, ăn uống hàng ngày cậu đều phải cần đến tiền. Nếu cô đã thu nhận cậu, thì sẽ không bỏ mặc sống chết của cậu. Chuyện này không liên quan gì đến Thịnh Quân Hòa và Tưởng Mạn.

Sau khi vào nhà, Thịnh Đàn quả thực đã làm đúng như vậy. Lúc cô yêu cầu thêm wechat, đôi mắt đen láy của Lục Tẫn Nhiên sáng ngời lên, khi nhìn vào mắt cô có chút nóng bỏng.

Nhưng ngay khi cô chuyển 20.000 tệ cho cậu, cậu liền bất động, có vẻ là đã bị tổn thương bởi việc cô thêm wechat chỉ để chuyển tiền.

Thịnh Đàn chằng để tâm, cô dành thời gian đi dọn dẹp phòng. Đầu tiên là dọn dẹp chiếc giường đơn chứa đầy đồ lặt vặt trong phòng làm việc, rồi đi thay chăn ga gối đệm của phòng ngủ chính, gấp chăn gối của mình lại, chuẩn chị ôm vào phòng làm việc.

Lục Tẫn Nhiên từ giờ sẽ sống ở đây, cô không cần phải đối xử khắc nghiệt với cậu, nên liền để cậu ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, còn mình thì đến phòng làm việc ngủ qua đêm.

Thịnh Đàn đi qua phòng khách, vì chăn trong tay quá cao, hơi ngăn trở tầm mắt của cô. Cô hoàn toàn phải dựa vào thói quen mà đi về phía trước.

Mu bàn tay cô hướng về phía trước nhất, đụng thẳng vào một vật cản cứng rắn nào đó.

Cảm giác rất dễ chịu, lành lạnh ở mặt ngoài, rung động, rồi nhiệt độ nóng bỏng người từ bên trong nó truyền ra.

Thịnh Đản ngẩn ra, ngay sau đó chăn bị một đôi tay lấy đi, đồng thời tầm nhìn của cô cũng thông thoáng. Mu bàn tay cô vẫn đang dán vào lồng ngực Lục Tẫn Nhiên, ánh mắt cậu đang cụp xuống nhìn vào mắt cô.

Khi vào nhà, cô chỉ tiện tay bật đèn ở sảnh vào nên không sáng lắm.

Mặt mũi của Lục Tẫn Nhiên chìm trong nửa sáng nửa tối, ánh sáng và bóng như một bức tranh sơn dầu tô loạn toàn thân cậu, xương quai xanh và yết hầu lộ ra ở cổ áo cũng đặc màu mực đậm, khiến nó trông càng rõ ràng hơn.

Hô hấp của Thịnh Đàn hơi ngưng trệ.

Làm sao vậy?

Cô cho cậu 20.000, còn nhường phòng ngủ chính cho cậu, cậu vẫn chưa hài lòng hả?

Thịnh Đàn được nhìn gần nốt ruồi nhỏ trên trái cổ của chàng trai, nó đang chuyển động khi cậu nói chuyện, trông rất đẹp.

“Thịnh Đàn, bốn mươi triệu giờ đã là tài sản cá nhân của chị. Em là con bài mặc cả, là đồ đi kèm của số tiền này.”

Lục Tẫn Nhiên tự giễu cười nhạo chính mình.

“Em biết là chị bị ép, nhưng trong thời gian chị quản lý em, đúng ra em nên là một phần của bốn mươi triệu đó chứ.”

Cậu cúi đầu, đôi môi đỏ ẩm mềm vì vừa uống nước cùng với nhiệt độ trong phòng cao.

“Nếu em đã được coi như tài sản của chị, không phải chị nên thoải mái xử trí em sao? Tại sao chị lại khách sáo với em như vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Bà Tưởng không phải mẹ của Nhiên Nhiên, không có bất kỳ quan hệ huyết thống hay quan hệ trên hộ khẩu nào cả, sau này sẽ nói đến sau ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play