Kỳ thật tình huống của Kỷ Hoằng Tu cũng không kém cô nhiều lắm.

Hắn sinh ra vào ngày tết Trùng Dương, ngày đó vốn dương khí rất nặng.

Nếu như chỉ là ngày sinh thì không sao, nhưng lúc ngày hắn sinh ra là vào giữa trưa, thời điểm đó dương khí mạnh nhất trong ngày. Hơn nữa, hắn đã rơi đến một nơi mà dương khí dồi dào nhất, trải qua nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, liền hình thành mệnh cách hiện tại của hắn.

Ông trời rất ưu ái hắn, nếu như loại trùng hợp này xảy ra vào tết Đoan Ngọ, nói không chừng, lúc hắn sinh ra sẽ bị dương khí đốt bị thương ba hồn bảy phách, một mạng đi đời nhà ma.

Bởi vì tết Đoan Ngọ là ngày dương khí nặng nhất trong năm.

Dương khí mặc dù tốt, nhưng vật cực tất phản*, nếu quá nặng cho dù thân thể có chịu đựng được, thì linh hồn cũng sẽ bị thương.

*Vật cực tất phản: có nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.

Lúc trước nói hắn khắc vợ, chính là bởi vì dương khí của hắn quá nặng, phụ nữ bình thường cùng hắn ở chung một chỗ, không bao lâu sẽ sớm âm dương mất cân đối, cuối cùng sẽ chết vì bệnh tật.

Mà cô... sinh ra vào ngày Đông Chí, ngày đó cùng thuộc âm lịch, chỉ tốt hơn nửa tháng bảy một chút. Nếu như cô sinh ra vào giữa tháng bảy, vậy ba cùng bác cô cho dù có bản lĩnh đến đâu, cũng không thể đoạt về mạng nhỏ của cô.

“Phải làm thế nào mới có thể làm suy yếu dương khí của tôi?” Kỷ Hoằng Tu biết dương khí của mình nặng, Chu đại sư cũng nói như vậy.

Hắn liền thấy kỳ quái, không phải đều nói dương khí nặng người, không dễ dính những thứ bẩn thỉu sao?

Vì sao hắn lại gặp quỷ!

Cổ Sơ Tình: “Như vậy đi, anh tạm thời ở lại đây, chờ tôi xử lý xong chuyện của tôi, tôi dẫn anh đi gặp một người có thể giúp anh.”

Trước mắt cô còn phải phá mệnh cách của mình, chờ mệnh cách của cô được phá, sẽ mang gia hỏa dương khí nặng này đi gặp anh họ của mình.

Dù sao thì dương khí của hắn quá nặng, đôi bên cùng có lợi, đem dương khí độ một ít cho anh họ, anh họ hẳn là có thể khôi phục trở lại như bình thường.

Nếu đổi lại là người khác, Cổ Sơ Tình cũng sẽ không dám lớn mật như vậy.

Dù sao, anh họ Cổ Diệu thiếu dương khí không phải chỉ một chút, muốn bù đắp dương khí mất đi trong hai mươi năm qua, người bình thường căn bản là không làm được.

Nhưng nếu là tên họ Kỷ trước mắt, vậy thì không thành vấn đề.

Kỷ Hoằng Tu không biết Cổ Sơ Tình đang có chủ ý gì, nhưng cho dù biết, hắn cũng không để ý.

Hắn thật sự bị những thứ ma quỷ kia dọa sợ.

“Anh tự mình đi dọn dẹp phòng đi.” Cổ Sơ Tình chỉ chỉ sương phòng phía tây, nơi tổ trạch chiêu đãi khách nhân.

Nhà cũ nhà họ Cổ mặc dù đã nhiều năm không có người ở, nhưng nó cũng được bảo quản rất tốt. Khi ba và bác của Sơ Tình còn sống, hàng năm đều mời người đến chăm sóc, sau khi bọn họ qua đời, công việc này liền rơi vào trên người Cổ Sơ Tình và Cổ Diệu.

“Đa tạ đại sư.” Kỷ Hoằng Tu cười cười.

“Tôi không phải là đại sư, tôi tên là Cổ Sơ Tình, cứ gọi tên tôi là được.” Cổ Sơ Tình mỉm cười, cô còn kém đại sư rất xa.

“Vậy tôi gọi cô là Sơ Tình đi, mấy ngày nay làm phiền cô rồi.” Kỷ Hoằng Tu cũng không khách khí với Cổ Sơ Tình.

Tuy rằng thân phận Thiên sư của Cổ Sơ Tình làm cho người ta ngạc nhiên, nhưng tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, hơn nữa Cổ Sơ Tình còn là một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất xuất chúng, vẻ ngoài hoàn toàn không thua gì những minh tinh lưu lượng ngoài kia. Loại tình huống này, hắn muốn gọi là “đại sư, đại sư”, ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.

Cổ Sơ Tình cười cười, không thèm để ý xưng hô, cô nói: “Tôi sẽ ở chỗ này ba ngày. Trong ba ngày này, các anh tự nghĩ cách sinh hoạt ở đây, phía trước là thôn Đại Khẩu, thiếu cái gì có thể đi thôn đổi. Nếu ngại đồ không tốt, cũng có thể đi trấn mua.”

“Được rồi, cô cứ làm việc của cô đi, chúng tôi tự chăm sóc cho bản thân, sẽ không gây thêm phiền toái cho cô đâu.” Biết đôi mắt quỷ quái của mình còn có thể cứu được. Kỷ Hoằng Tu quét đi sự ngượng ngùng lúc trước, khuôn mặt tuấn tú càng thêm tràn đầy sức sống.

Cổ Sơ Tình ừ một tiếng, quay người lại, bắt đầu bận rộn chuyện của mình.

Cô buông hộp dụng cụ ra đặt trên bàn Bát Tiên, từ đáy rương lấy ra một viên ngọc tròn màu xanh biếc, sau đó lấy ra một con dao điêu khắc, hơi thở thu lại, bắt đầu làm việc.

Kỷ Hoằng Tu nhìn Cổ Sơ Tình, thấy cô không có gì phải dặn dò, đi tới cửa chính, và kéo Điền Hạo - người đã không nói một lời kể từ khi bước vào tới đập đất.

Muốn ở nơi chim không thèm gáy này qua ba ngày, bọn họ vẫn thiếu thốn rất nhiều thứ, ngay cả chăn đắp buổi tối cũng không có, hắn còn phải lên trấn trên nhìn xem, trước tiên mua hai chiếc chăn ứng phó một chút.

Điền Hạo vừa bước vào cửa chính nhà cũ, cả người lập tức bối rối... Hắn sợ hãi trước tấm bia tưởng niệm đặt ở sảnh trước của ngôi nhà cũ.

Ngày nay ai lại đặt ở trong nhà linh bài đáng sợ như vậy, còn vừa đặt chính là một đống lớn, vừa rồi hắn lặng lẽ đếm một chút, bài vị phía trên có gần bốn trăm cái. Những người không biết rõ sự việc, sợ còn tưởng rằng nơi này là từ đường.

Một trận gió lạnh xẹt qua, đồng tử Điền Hạo co rụt lại, túm lấy Kỷ Hoằng Tu.

“Này, từ khi nào thì anh có thể nhìn thấy quỷ?” Điền Hạo thấp giọng hỏi: “... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Kỷ Hoằng Tu nghiêng người dựa vào đầu xe, lấy điếu thuốc trong túi ra châm lửa.

Hắn phun ra một vòng khói, chậm rãi nói: "Cậu còn nhớ vụ tai nạn xe hơi xảy ra ba tháng trước sau khi chúng ta ra khỏi Dạ Hạo không? Từ ngày đó trở đi, tôi có thể tận mắt nhìn thấy quỷ." ( truyện trên app T•Y•T )

“Quả nhiên là thứ quỷ đồ chơi này, không phải anh hoa mắt đấy chứ...” Điền Hạo kinh hãi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Gặp quỷ...

Trên đời làm sao có thể có quỷ!

Kỷ Hoằng Tu nhìn chằm chằm vào hắn: “Hoa mắt, cậu hoa mắt ba tháng cho tôi xem đi.”

Nhìn Kỷ Hoằng Tu nói chắc như đinh đóng cột, Điền Hạo không khỏi tin vài phần.

Hắn rụt cổ lại, giọng run rẩy hỏi: “Không phải... anh thật sự nhìn thấy quỷ sao? Ba tháng nay, bởi vì anh gặp quỷ, cho nên anh mới không chơi với mọi người nữa?”

“Nếu không phải thế… Ông đây lừa cậu làm gì?”

Kỷ Hoằng Tu ném điếu thuốc vừa châm xuống đất, duỗi chân ra hung hăng giẫm tắt những tia lửa trên điếu thuốc, bực bội cào đầu đinh của mình.

Chết tiệt, hắn sắp phát điên rồi.

Cũng không biết cách nói của người phụ nữ họ Cổ này rốt cuộc có dùng được hay không.

Nếu nó không được... Vậy chẳng phải về sau hắn đều phải mang đôi mắt ma quái này, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng.

Điền Hạo nghẹn họng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Kỷ Hoằng Tu: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, không nghe thấy Cổ Sơ Tình đã đồng ý giúp tôi phong ấn mắt sao?”

“Cô ấy còn trẻ như vậy, được không?” Điền Hạo liếc trộm về phía nhà cũ.

“Có được hay không cũng phải thử xem.”

Kỷ Hoằng Tu thở ra một hơi thật sâu, mở cửa xe, chui vào buồng lái: “Đừng dông dài, mau lên xe đi, lên thị trấn mua ít đồ ở tạm đây một thời gian.”

Điền Hạo cuống quít "A" một tiếng, hai chân run rẩy, lập cập bò lên xe.

“Nếu không, tôi đi đến thành phố Phú Tân chờ anh!?” Sau khi lên xe, Điền Hạo cũng có chút muốn từ bỏ.

Cậu ta vốn dĩ đã bị những tấm linh bài trong nhà cũ dọa đến phát sợ, lúc này lại nghe Kỷ Hoằng Tu nói trên đời có quỷ thật, trái tim nhỏ bé bị dọa đến run lên, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi.

Kỷ Hoằng Tu nghiêng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười phun ra một câu: “Là chính bản thân cậu cứ nhất định muốn đi theo, hai chúng ta cùng nhau đến, muốn đi, đương nhiên cũng phải cùng nhau đi.”

Da đầu Điền Hạo tê dại, vẻ mặt cầu xin: “Không phải, người anh em à, anh tha cho tôi đi.”

Kỷ Hoằng Tu bễ nghễ nhìn cậu ta: “Nghĩ hay lắm, anh em, tôi lo lắng hãi hùng suốt ba tháng, đám người các cậu cái rắm gì cũng không có, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, không thể chỉ có một mình tôi chịu tội được không phải sao?”

Khốn kiếp, đêm đó tai nạn xe cộ, chính là hắn đã đứng ra chặn cho bọn họ. Lúc này hắn đã xảy ra chuyện, sao bọn họ có thể không đếm xỉa đến được.

Nếu phải sợ, mọi người cùng nhau sợ.

Lúc Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo từ thị trấn trở về, đã qua giữa trưa. Hai người trở lại nhà cũ nhà họ Cổ, Cổ Sơ Tình vẫn cầm dao điêu khắc, tập trung tinh thần điêu khắc ngọc phù.

Dựa theo tính cách của ông trời, ba ngày cuối cùng cô phá mệnh, tuyệt đối sẽ không thuận lợi, nhất định sẽ tìm chút chuyện cho cô.

Ví dụ như hai con lệ quỷ tối hôm qua gặp trên cầu lớn kia.

Cổ Sơ Tình tuyệt đối không bao giờ tin đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên...

Nói đùa, trong phạm vi trăm dặm của thị trấn Cổ Vũ, đa phần lệ quỷ đều đã bị cô dọa sợ.

Trong gần bốn năm, không có lệ quỷ nào dám xuất hiện xung quanh cô. Nhưng đêm trước ngày cô phá mệnh cách, hai con lệ quỷ tà ác trở nên mạnh mẽ ngay sau khi chết đã tìm cô gây rắc rối... Cái này thấy thế nào cũng có vấn đề.

Ý trời là cái thứ gì đó mà ta không thể sờ mó, nắm bắt được, nhưng nó lại âm thầm điều khiển mọi thứ.

Sự suy tàn của nhà họ Cổ tuy là do con người tạo ra, nhưng đó không phải là do ông trời an bài sao.

Cho nên, Cổ Sơ Tình hoàn toàn không dám lơ là.

Tranh với trời, đấu với đất, nguy hiểm tuy lớn, nhưng nếu thắng cũng có rất nhiều lợi ích.

Từ nhỏ Cổ Sơ Tình cô đã cùng trời đoạt mệnh, chiến đấu vì mạng sống của mình suốt hai mươi năm qua, còn sợ cái lông gì nữa. Cô là Tiểu Cường đánh không chết, nếu bị ấn xuống, còn có thể như rau hẹ mùa xuân, khỏe mạnh trưởng thành.

Hừ, cô không tin mình không qua được cửa ải này.

“Sơ Tình, lại đây ăn cơm đi.”

Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo đặt đồ mua được ở một góc, để cơm trưa đóng gói từ thị trấn lên tảng đá trong sân.

Cổ Sơ Tình “Ừ” một tiếng.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, đặt ngọc phù điêu khắc được một nửa lên bàn Bát Tiên, cầm chiếc khăn tay màu trắng trên bàn lên lau tay.

“Chiều nay các anh đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần dùng trong ba ngày này chưa, bắt đầu từ buổi tối, các anh không thể bước ra khỏi sân một bước.” Cổ Sơ Tình đi tới bên cạnh trụ đá ngồi xuống.

“Vì sao không thể đi ra ngoài? "Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo đều nghi hoặc.

“Trưa ngày mốt tôi phải khởi đàn* ở nhà cũ, khi các anh vào đây, thì đã dính mùi của nhà cũ rồi. Trước khi tôi khởi đàn, không thể tiết lộ một phần khí của nhà cũ. Các anh ra ngoài, chẳng khác nào mang khí ra ngoài.” Cổ Sơ Tình nói.

*Khởi đàn: lập đàn tế.

Nhà cũ của nhà họ Cổ là do lão tổ tông xây dựng dựa theo thuật kỳ môn độn giáp, sở dĩ cô muốn trở lại nhà cũ khởi đàn, cũng là bởi vì nhà cũ có thể che lấp khí tức của cô, để cho cô khởi đàn chuyển đổi âm dương, khí tức của cô sẽ không bị tiết lộ, sinh nhật và bát tự sẽ không xuất hiện ở trên sổ sinh tử.

Nhưng trước thời gian đó, cô nhất định phải ở chỗ này vài ngày, dung nhập khí tức của mình vào trong ngôi nhà cũ.

“Khởi Đàn... Cô muốn đấu pháp với người khác sao?”

Nghe được hai chữ “khởi đàn”, trên mặt Kỷ Hoằng Tu nhất thời mang theo vẻ hưng phấn.

Cái này nghe có vẻ rất trâu bò, chắc chắn rất kích thích.

“Đấu pháp, đã là thời nào rồi mà còn đấu pháp.” Cổ Sơ Tình cười khúc khích: “Được rồi, các anh cứ yên tâm ở lại đây đi. Nhân tiện, đeo lá bùa này lên người, hai ngày nay vào buổi tối, mặc kệ nghe thấy động tĩnh gì thì cũng đừng ra ngoài.”

Cổ Sơ Tình lần lượt đưa lá bùa cho Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo. Nếu cô đoán không sai, đêm nay và tối mai thì nhà cũ cũng sẽ không yên tĩnh.

Kỷ Hoằng Tu vừa tiếp nhận lá bùa, nhanh chóng nhét vào trong túi, mà Điền Hạo thì cầm lá bùa mài vài cái, rồi mới cất nó đi với ánh mắt nghi ngờ.

Ba người nói chuyện vài câu, rồi vùi đầu vào việc ăn cơm. Sau khi ăn xong, Kỷ Hoằng Tu lại cùng Điền Hạo lái xe lên thị trấn.

Sau khi Cổ Sơ Tình cơm nước xong, lại ngồi vào trước bàn Bát Tiên, bắt đầu khắc ngọc phù.

Ngọc phù này phải điêu khắc xong trước khi màn đêm buông xuống... Bằng không cô sẽ bó tay bó chân, không có biện pháp tự do tay chân để chiến đấu với mấy thứ tà ma quỷ quái kia.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play