Đêm lạnh như nước, mưa mùa đông lất phất rơi càng khiến cho bầu không khí thêm lạnh giá. Cả thị trấn Cổ Vũ chìm trong màn đêm đen kịt, chỉ có lò mổ ở ngoại ô thị trấn đèn đuốc sáng trưng, bận rộn đến nỗi khí thế ngất trời.
Một chiếc xe tải nhỏ bốn bánh chậm rãi lái ra khỏi cổng xuất hàng của lò mổ, cuối cùng dừng lại ở cổng chính.
Cổ Sơ Tình thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra xem giờ. Bốn giờ sáng, còn có ba tiếng nữa mới đến bình minh, hôm nay hẳn là cô có thể kịp đi hai chuyến hàng.
Đặt điện thoại lên kính chắn gió, Cổ Sơ Tình chỉnh lại áo khoác lông, bật chế độ sưởi ấm lên mức tối đa, xua tan đi cái lạnh trong khoang xe.
“Sơ Tình, hôm nay cháu vẫn giao thịt lợn đến chợ phía Tây thành phố Phú Tân nhé.”
Một người đàn ông trung niên béo ú, ưỡn bụng phệ gõ vào cửa sổ xe. Người đàn ông này là chủ lò mổ, cũng là cậu ruột của Cổ Sơ Tình - Mã Kinh Quốc.
Cổ Sơ Tình kéo cửa sổ xuống, thò đầu ra ngoài, mỉm cười với Mã Kinh Quốc.
“Dạ vâng.”
“Đường lên chợ phía Tây xa lắm, nhớ tính thêm phí vận chuyển của mấy ông chủ đó nhé.” Mã Kinh Quốc xé một tờ giấy từ sổ ghi chép đưa cho Cổ Sơ Tình: “Tối qua mợ cháu có gói sủi cảo, buổi sáng xong việc thì qua nhà cậu ăn bánh nhé.”
Cổ Sơ Tình cười rạng rỡ: “Sao cháu lại có thể không biết xấu hổ như vậy ạ?”
Kể từ khi cha mẹ cô qua đời, những người thân bên ngoại đã chăm sóc cô rất nhiều, họ thường xuyên mang đồ ăn thức uống cho cô đến nỗi cô rất xấu hổ khi đến nhà những người họ hàng này.
Người Mã Kinh Quốc béo mập, lúc cười trông giống Phật Di Lặc: “Còn khách sáo với cậu làm gì. Này, sau khi tan ca nhớ gọi điện cho cậu cả của cháu. Tối hôm qua cậu cả gọi điện thoại cho cháu không được nên gọi đến chỗ cậu đấy.”
“Dạ, cậu ơi, cháu đi đây ạ.” Cổ Sơ Tình cầm lấy hóa đơn hàng hóa từ tay Mã Kinh Quốc.
“Đi đi, hôm nay trời mưa, lái xe chậm thôi nhé.” Mã Kinh Quốc lo lắng nói, trong mắt hiện lên sự thương xót.
‘Ai! Nếu cha mẹ con bé còn sống, một cô gái nhỏ như con bé cần gì phải ra ngoài làm loại công việc bẩn thỉu đến mức ngay cả những người lớn cũng e dè chứ.’
Người ta thường nói ‘“nhất thân cận, nhị biểu thân, tam tứ đại phân vân”*, nhưng Mã Kinh Quốc lại vô cùng thương yêu cô cháu gái họ này.
(*) Nhất thân cận, nhị biểu thân, tam tứ đại phân vân: Ý nói các thành viên trong gia đình trực hệ của một thế hệ rất thân thiết với nhau, còn thế hệ tiếp theo của họ gần giống như anh em họ, thế hệ thứ ba và thứ tư đều là con cháu của thế hệ thứ nhất, nên cũng ít gặp mặt thường xuyên nữa.
Dù sao cũng là con của chị gái mình, cùng sống chung một thị trấn, sao có thể làm ngơ được, giúp được gì thì giúp. Hơn nữa, con bé cũng đã lớn, cố thêm hai năm nữa thôi, tốt nghiệp đại học là cuộc sống sẽ khá hơn.
Mã Kinh Quốc rất quan tâm đến Cổ Sơ Tình. Mỗi khi Cổ Sơ Tình đi học về, ông đều cho cô mượn chiếc xe bốn bánh nhỏ của mình để cô bé đến lò mổ phụ chở thịt lợn về thành phố, kiếm thêm tiền học phí và tiền sinh hoạt phí cho bản thân.
Mỗi lần Cổ Sơ Tình vận chuyển một con lợn, Mã Kinh Quốc sẽ cho cô mười tệ, đường xá xa hơn thì sẽ cho cô thêm ba hai tệ, mỗi sáng đi hai chuyến có thể vận chuyển được hai mươi con lợn về, Cổ Sơ Tình làm hai ngày là có thể kiếm đủ chi phí sinh hoạt trong một tuần.
“Dạ.” Cổ Sơ Tình dứt khoát trả lời, kéo cửa kính lên, đạp ga, lái xe ra khỏi thị trấn Cổ Vũ.
Đối với sự quan tâm chăm sóc của những người bà con này, Cổ Sơ Tình đều nhìn thấy cả, cô ghi nhớ trong lòng, chỉ đợi đến khi có cơ hội sẽ báo đáp lại.
Sau khi rời khỏi thị trấn Cổ Vũ, đôi mắt đen trong suốt của Cổ Sơ Tình hơi nheo lại, đôi môi đỏ mọng mím lạnh lùng, cô nhìn về phía trước, dùng tay còn lại lấy ra một lá bùa màu vàng từ hộp đựng găng tay bên trái, đập lên trên kính chắn gió.
Gần đây vận mệnh của cô suy yếu, dễ dàng thu hút được sự ưu ái của những thứ ma quỷ đó hơn so với trước đây.
Có thể là do gần đây khí thế của cô giảm nên những tên quỷ đó bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Bây giờ cô không muốn so đo với chúng, đợi đến khi cô vượt qua mấy ngày này, sẽ quay lại “chăm sóc” chúng chu đáo.
Ba ngày nữa cô sẽ tròn hai mươi tuổi.
Qua hai mươi tuổi, cô có thể quang minh chính đại hành tẩu âm dương rồi. Đến lúc đó, nếu có ai vô tình gặp cô, cô sẽ nhét người đó vào trong hũ. Đúng lúc, những chiếc hũ cô luyện trong mười bảy năm nay đều lấp đầy một tầng hầm rồi.
Canh phòng nghiêm ngặt cố thủ 20 năm, ai dám ngăn cản cô trong ba ngày cuối cùng này thì cô sẽ liều mạng với người đó.
Giờ đây trong nhà họ Cổ chỉ còn lại cô và anh họ. Thế cục đã trói buộc nhà họ Cổ suốt trăm năm nay vẫn đang chờ cô và anh họ phá giải. Nếu cô bị những thứ ma quỷ này bám víu làm hỏng thế, vậy chẳng phải cô đã tu luyện mười mấy năm uổng phí sao?
Người nhà họ Cổ xưa nay vẫn luôn khác biệt so với những người khác.
Mà cô lại càng khác biệt hơn.
Cô là người con gái duy nhất sinh được ra trong mười đời nhà họ Cổ. Cô sinh vào năm âm, tháng âm, giờ âm và địa âm. Việc có ba âm trong một hiếm có, nhưng cô có cả bốn âm.
Theo lẽ thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vừa sinh ra cô sẽ đi bầu bạn với Diêm Vương ngay lập tức.
Nhưng nhà họ Cổ từ xưa đã là gia tộc cản thi, họ thường xuyên hành tẩu âm dương, họ có cách riêng của mình để phá giải số mệnh khiến cô phải chết ngay khi vừa sinh ra.
Ngay khi cô vừa rơi ra, cha và bác hai đã dùng bát tự của cô để điểm lên đèn Thất Tinh Dương Linh. Lấy dương khí của anh họ để che đậy cho cô nhằm làm rối tầm nhìn của câu hồn, khiến bọn họ không thể tìm thấy cô.
Vì chuyện này mà anh họ luôn ốm yếu.
Vốn dĩ anh họ không có hạn chế hai mươi tuổi, nhưng do bị ảnh hưởng bởi vấn đề của cô mà cũng phải đến hai mươi tuổi, anh mới có thể rời khỏi phạm vi trăm dặm quanh thị trấn Cổ Vũ.
Mặc dù được cha và bác giúp đỡ để cô may mắn sống sót. Nhưng số phận của cô đã định là một miếng thịt Đường Tăng, bẩm sinh có thể nhìn thấy ma, nhìn thấy ma cũng thôi, đằng này những con ma đó còn muốn đoạt lấy cơ thể của cô.
Khi cô còn nhỏ, cứ cách dăm ba bữa có một đám ma quỷ đến tìm cô, muốn ăn linh hồn và chiếm lấy cơ thể cô.
Trước khi cô ba tuổi, cô chưa bao giờ rời xa cha mình, ông sẽ mang cô theo ngay cả khi ông tắm. Sau khi cô được ba tuổi, cô bắt đầu tu luyện thuật Chúc Từ của nhà họ Cổ. Sau đó, tình hình chuyển biến tốt đẹp, ít nhất thì cô có thể hoạt động một mình vào ban ngày.
Sau này, cô tu đạo pháp ngày càng cao thâm, những thứ quỷ quái đó kiêng kị cô. Chỉ có thể nhìn mà thèm, không dám tới gần. Một khi lại gần sẽ bị cô đánh cho hồn phi phách tán.
Cô là một con quái vật nhỏ kết hợp bốn âm, thiên phú tu đạo ngàn năm khó gặp, học gì cũng nhanh hơn so với người khác, nhưng có một điều, đó là trước hai mươi tuổi không thể để quỷ chiếm lấy cơ thể. Cho dù chỉ là một giây, đèn Thất Tinh Dương Linh cũng sẽ tắt.
Ánh sáng che chắn cho cô tắt đi, tên của cô sẽ xuất hiện trên sổ sinh tử của Diêm Vương, đồng thời, toàn bộ tu vi của cô sẽ tan rã.
Còn ba ngày nữa, cục diện đã giam cầm cô suốt hai mươi năm này sẽ biến mất.
Bởi vì, ba ngày sau, vào lúc chính ngọ khi dương khí mạnh nhất, cô sẽ hấp thụ dương khí được nuôi dưỡng trong đèn Dương Linh vào cơ thể, từ đó không còn lo lắng gì nữa.
Dương khí đó là do anh họ của cô truyền vào từng chút một trong hai mươi năm qua. Anh họ và cô có cùng dòng máu, thuật pháp cũng truyền lại qua nhiều đời, việc dùng dương khí của anh để trung hòa âm khí của cô là cách phá bỏ vận mệnh của cô an toàn nhất.
Sau khi dán lá bùa, Cổ Sơ Tình không dám bất cẩn, cô nhìn thẳng về phía trước mà không nheo mắt.
Cổ Sơ Tình rất quen thuộc với con đường đến thành phố Phú Tân này, đi đi về về, không dưới hai trăm lần, nếu như bình thường, cô cũng sẽ không căng thẳng như vậy.
Nhưng gần đây, không biết thời hạn hai mươi năm có sớm đến hay không, ông trời dường như không hài lòng với cô, từ nửa tháng trước, ma quỷ đã ngẫu nhiên chạy ra gặp cô. Họ cũng không tấn công, chỉ nhìn cô từ xa. Thậm chí còn có một con, liên tục xuất hiện trên con đường quốc lộ này trong năm ngày, xe cô vừa đi qua, anh ta lại vẫy tay chào cô.
Cổ Sơ Tình biết mình sắp phải trải qua kiếp nạn cuối cùng định mệnh, dạo gần đây cô thường xuyên gặp ma, lo lắng sẽ gây chuyện ở trường nên đã xin nghỉ phép và trở về thị trấn Cổ Vũ sớm hơn dự định.
Thành thật mà nói, Cổ Sơ Tình sống ở thị trấn Cổ Vũ hai mươi năm, tiếng tăm của cô trong giới ma quỷ nơi đây cũng rất vang dội, không biết bao nhiêu lệ quỷ đã bị cô đánh tan hồn phách, dần dần, những tên ma quỷ muốn ăn hồn và đoạt thân cô đều sợ hãi cô.
Nhìn thấy cô xuất hiện thì bọn họ đều bỏ chạy trối chết ngay. Lâu lắm rồi cô mới gặp một con ma không thức thời như vậy, dám đến tìm cô năm ngày liên tục.
Theo bản tính trước đây của Cổ Sơ Tình, bất kỳ con ma nào có ý đồ xấu xa, cô đều sẽ ra tay tiêu diệt không thương tiếc. Nhưng con ma xuất hiện trên đường cao tốc này lại là trường hợp đặc biệt, cô không thể tùy tiện ra tay.
Bởi vì con ma vẫy xe của cô có một tâm hồn trong sáng, một con ma chưa từng vấy máu, hơn nữa trên người anh ta còn có chút công đức mơ hồ, chắc hẳn anh ta đã tích lũy rất nhiều đức tính trong suốt cuộc đời.
Nghề này của bọn họ, kiêng kị rất nhiều. Chỉ được gϊếŧ lệ quỷ, còn những quỷ hồn không gây họa thì thì không thể gϊếŧ lung tung được.
Cổ Sơ Tình không hiểu con quỷ này tìm cô làm gì, nhưng bây giờ cô đang trong thời điểm quan trọng nhất để phá vỡ thế cục, không chấp nhận được bản thân có chút khinh thường, cho dù là quỷ tốt hay là ác quỷ, cô đều không muốn dính dáng đến nhiều, cho nên chỉ có thể cẩn thận phòng bị.
Mùa đông kéo dài, trời luôn có sương mù, thậm chí càng nặng hơn vào sáng sớm. Vừa ra tới quốc lộ thì sương mù đã dày đặc đến nỗi che khuất tầm nhìn, tầm nhìn chỉ còn chưa tới 10 mét.
Ánh đèn đường mờ ảo đổ xuống mặt đất, làm mặt đất được chiếu sáng lờ mờ, gió và mưa phù lất phất càng làm khung cảnh bên ngoài cửa sổ ô tô trở nên hư ảo.
Sau khi rẽ vào ngã, những ngọn đèn đường mờ ảo chợt lóe lên, lúc sáng lúc tối.
Trước mắt Cổ Sơ Tình nhoáng lên một cái, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên con đường yên tĩnh và mưa lất phất.
Dưới ánh đèn đường, bóng người lờ mờ chìm trong bóng tối, gương mặt mơ hồ, không thể nhận ra diện mạo. Ánh sáng xe chiếu lên người anh ta, trên mặt đất chỉ là một khoảng trống, không có một bóng đen nào hiện hữu.
Chân anh ta lơ lửng trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn duỗi tay ra, lắc lư trong không trung, như đang vẫy tay với Cổ Sơ Tình, muốn bắt xe của cô. ( truyện trên app T•Y•T )
Động tác vẫy xe của anh ta có vẻ hơi máy móc, anh ta lặp đi lặp lại một cách chậm rãi, hết lần này đến lần khác.
Cổ Sơ Tình mở to mắt, không chớp mắt nhìn thẳng vào giữa đường, như thể không nhìn thấy người đàn ông kia, đạp ga hết cỡ, phóng vù vù qua người anh ta.
Lướt qua người đàn ông đang vẫy tay, Cổ Sơ Tình liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, chỉ thấy cánh tay của anh ta vẫn vung vẩy không ngừng, như thể không bắt được xe thì không chịu bỏ cuộc.
Cổ Sơ Tình thu tầm mắt lại, lẩm bẩm một câu: “Vẫy xe năm ngày liên tiếp, muốn ngồi xe tôi vậy à.”
Dứt lời, Cổ Sơ Tình bĩu môi, từ trong hộc găng tay lại móc ra một lá bùa vàng, vỗ nhẹ lên kính chắn gió trước mặt.
“Người ngồi xe người, ma ngồi xe ma, ngồi xe lung tung, sẽ bị lật xe.”
Đập xong lá bùa vàng lên cửa, Cổ Sơ Tình liền lái xe thẳng đến thành phố Phú Tân.
…
Phú Tân, một thành phố ven sông Trường Giang, là một pháo đài đường thủy. Mặc dù chỉ là một thành phố trực thuộc trung ương, nhưng nó lại rất sầm uất và giao thông thuận tiện. Để đi từ thị trấn Cổ Vũ vào thành phố, phải đi qua cầu vượt sông. Khi Cổ Sơ Tình lái xe lên cầu, nhìn thấy sắp vào thành, khuôn mặt căng thẳng của cô dần giãn xuống.
Vào thành phố, những thứ ma quỷ đó sẽ ít hơn nhiều. Thành phố đông đúc, ma quỷ không thích, thường chỉ quanh quẩn trong nghĩa trang của mình, không đi lại lung tung.
Cổ Sơ Tình mở máy phát nhạc trên xe, chuẩn bị nghe nhạc để thư giãn.
Sau khi chọn được một bài hát, vừa định rút tay lại thì lưng cô căng cứng, biểu cảm trên khuôn mặt đột nhiên thay đổi, tay đặt trên vô lăng đột nhiên rẽ vào một góc, nhanh chóng giật lá bùa vàng trên kính chắn gió, lại giật thêm một tờ, tiện tay dán lên cửa sổ xe bên trái.
Nhiệt độ trong xe giảm đột ngột, một cơn ớn lạnh ùa vào qua khe cửa bên phải. Sau đó, đầu máy cứ kêu rè rè như một chiếc băng cassette.
Cổ Sơ Tình liếc mắt sang bên phải một cách nghiêng ngó, đuôi mắt bỗng căng ra, nhanh chóng rút ra ba lá bùa vàng từ hộc găng tay, ném mạnh tay, phong ấn ba cánh cửa xe còn lại.
Vừa phong ấn xong bốn cánh cửa xe, hai bên cửa sổ xe đen kịt bỗng hiện ra hai bàn tay trắng bệch.