Hai người vừa tới ăn mặc xa xỉ, toàn thân toát lên vẻ tự tin, hoàn toàn khác với những người trẻ tuổi rời xa quê hương. Hơn nữa, người có ngoại hình xuất chúng kia trong hai người còn đeo một chiếc đồng hồ cổ trên tay.
Hễ là những đồ vật có dính dáng tới chữ “cổ”, giá cả nhất định không tầm thường. Người có thể mua được loại đồng hồ này không giàu có thì cũng được quý nhân phù trợ.
“Các anh là ai, sao lại tới nơi này?”
Nếu như đã không phải người của thôn Đại Khẩu, Cổ Sơ Tình cũng lười để ý tới họ. Lúc cô đang chuẩn bị thu lại ánh nhìn, khoé mắt lại vô tình quét qua người đàn ông đeo đồng hồ cổ kia.
Biểu cảm của cô bỗng nhiên khựng lại, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi. Trên người người này... hình như có chút cổ quái.
Lông mày Cổ Sơ Tình khẽ động, đồng tử co lại, nhìn thẳng vào người đó. Sau khi nhìn một lượt, Cổ Sơ Tình nhăn trán, trong mắt lộ ra vẻ sửng sốt. Là dương khí, dương khí thật nồng.
Dương khí trong cơ thể của người này sắp hóa thành thực chất rồi, đơn giản mà nói hắn chính là một mặt trời di động.
Cô chưa từng nghe nói qua loại dương khí nặng tới như vậy, đến cả cổ thư lưu truyền của nhà họ Cổ cũng chưa từng nhắc tới loại người này.
Người này có mệnh cách gì vậy, sao dương khí lại nặng đến vậy? Bỗng dưng, Cổ Sơ Tình cảm thấy ghen tị, thầm than ông trời coi trọng người này coi nhẹ người kia.
Cách biệt âm dương sao lại lớn như vậy chứ...
Cô sinh vào năm âm tháng âm giờ âm địa âm, âm khí nặng, ra đời đã có số mệnh phải chết, miễn cưỡng sống sót nhưng đã định có một cuộc đời bấp bênh.
Tuy nhiên, người có dương khí nặng trước nay lại không hề có loại phiền toái này.
Không những không gặp phiền toái, ông trời còn ban tặng rất nhiều ưu ái, trời sinh không sợ ma quỷ, không giàu kếch xù thì cũng sống lâu trăm tuổi, chỗ thiếu sót duy nhất... chính là khắc cha khắc mẹ khắc cả vợ.
Nhưng người hắn khắc là người khác, không phải bản thân hắn.
Cho dù không cha không mẹ cũng chẳng ảnh hưởng tới vận mệnh của hắn. Nên giàu thì vẫn sẽ giàu, nên trường mệnh thì vẫn trường mệnh.
Cổ Sơ Tình cảm thán ông trời bất công, hâm mộ nhìn người đàn ông đẹp trai xuất chúng ở cửa lớn.
Đúng là phung phí của trời, dương khí nặng như vậy mà lại sinh ra trên người của một tên không hiểu gì về âm dương. Nếu như sinh ra trên người anh họ, anh họ sẽ không bị thiếu dương khí dẫn tới lúc nào cũng ốm yếu bệnh tật.
Nghĩ tới anh họ, Cổ Sơ Tình liền cảm thấy áy náy.
Anh họ năm bốn tuổi đã giúp cô độ dương khí vào trong đèn Thất Tinh Dương Linh, độ tới hai mươi năm. Cũng bởi vì như vậy, quanh năm sức khỏe anh ốm yếu, hoạt động mạnh một chút đã thở không ra hơi.
“Xin hỏi, cô là Cổ đại sư phải không?”
Kỷ Hoằng Tu đứng ở cửa, gác lại thái độ kiêu ngạo ngang ngược thường ngày, nặn ra nụ cười mà bản thân cho là chân thành nhất để chào hỏi với Cổ Sơ Tình. Lúc ở thành phố Z, hắn đã gặp vị Chu đại sư mà anh trai mời tới, biết những đại sư này cực kỳ kiêu ngạo, rất không dễ tiếp xúc, một câu nói không chừng cũng có thể làm đối phương cảm thấy không vui.
Cổ đại sư...
“Anh là ai?” Cổ Sơ Tình khẽ nheo mắt, nghe thấy cách xưng hô đã biết hai người này cố ý tới đây tìm cô.
“Cổ đại sư, tôi là Kỷ Hoằng Tu, mạo muội tới đây làm phiền là muốn nhờ cô ra tay giúp tôi phong ấn mắt âm dương.” Kỷ Hoằng Tu vô cùng nghiêm túc, nói thẳng lý do tới của mình.
Anh tới thành phố Phú Tân chính là vì đôi mắt có thể nhìn thấy quỷ của mình. Ba tháng rưỡi trước, hắn và bạn bè ra khỏi KTV, trên đường gặp tai nạn xe, từ hôm đó trở đi, cứ hễ tới tối hắn sẽ nhìn thấy quỷ.
Bất kể là ở trong nhà hay ở ngoài đường, hắn luôn nhìn thấy những bóng ma bay lượn xung quanh. Những con quỷ đó không tới gần hắn, cũng không làm hại hắn… Nhưng hắn rất sợ!
Con mẹ nó, lúc nhìn thấy bóng ma chui xuyên tường, hắn bị dọa sợ tới mức sắp tâm thần phân liệt rồi. Mấy con quỷ khác thì thôi đi, đến bà nội đã chết được ba năm của hắn cũng chạy tới góp vui, suốt ngày lượn lờ ở trong nhà.
Hắn nói chuyện mình có thể nhìn thấy quỷ cho anh trai. Anh trai đã đặc biệt tới thành phố B một chuyến, mời về một vị đại sư nghe bảo vô cùng lợi hại. Vị đại sư đó họ Chu.
Sau khi nhìn một lượt, Chu đại sư thở dài, nói việc hắn có thể nhìn thấy quỷ là chuyện thế gian hiếm thấy. Chu đại sư nói hắn có bát tự liệt dương, dương khí nặng hiếm có trên đời, quỷ nhìn thấy hắn sẽ tự biết đi đường vòng, căn bản không cần phải sợ... Nói thì dễ, nhưng hắn là người, sao có thể không sợ quỷ chứ.
Ngày nào cũng gặp quỷ, đổi lại là người khác không chừng đã sớm bị dọa chết rồi. Hắn cầu xin Chu đại sư hồi lâu, Chu đại sư mới nói nếu như không muốn nhìn thấy quỷ thì phải phong ấn linh nhãn.
Nhưng công lực của Chu đại sư có hạn, không thể giúp hắn phong ấn đôi mắt, cuối cùng chỉ ra trong giới âm dương có một gia tộc nhà họ Cổ, kỹ năng dùng bùa chú của người nhà họ Cổ là tuyệt đỉnh trong thiên hạ, có thể phong ấn và trấn áp, đi tìm người nhà họ Cổ biết đâu sẽ có cách.
Nhưng người nhà họ Cổ ở đâu thì lại không ai biết.
Sau khi giải phóng, nhà họ Cổ đã biến mất trong giới âm dương, người đời trước thậm chí còn nghi ngờ nhà họ Cổ đã không còn hậu nhân kế thừa.
Nhà họ Kỷ là gia tộc giàu nhất thành phố Chước, giao kết vô cùng rộng rãi, nhờ vào mối quan hệ tìm kiếm hơn ba tháng trời, vào tối hôm qua, một bà cô ở thành phố Phú Tân đã đưa tin rằng trước khi giải phóng, Phú Tân có một gia tộc cản thi mang họ Cổ. Sau khi nhận được tin tức, Kỷ Hoằng Tu lái xe ngay trong đêm đi tới thành phố Phú Tân.
Nói tới, cũng may nhờ vận khí của hắn rất tốt, lúc chưa tới thành phố, mới chỉ tới cây cầu đầu thành phố đã gặp phải Cổ Sơ Tình đang triệu hồi thú trấn cầu. Hắn vốn định chặn Cổ Sơ Tình ở đầu cầu, nào ngờ Cổ Sơ Tình mới tới đầu cầu đã lái xe rời đi rồi. Vì thế, hắn liền đi theo Cổ Sơ Tình tới thị trấn Cổ Vũ.
Kỷ Hoằng Tu là một phú nhị đại thực thụ, bình thường ngang ngược tùy hứng, hành xử kiêu ngạo, nhưng không phải là loại không có đầu óc. Sau khi tới trấn Cổ Vũ, xác định được nơi ở của Cổ Sơ Tình, hắn xuống xe mua bao thuốc, nói chuyện phiếm vài câu với bà chủ cửa hàng tiện lợi, nghe ngóng rõ ràng Cổ Sơ Tình chính là người nhà họ Cổ mà hắn muốn tìm, sau đó mới quyết định tìm đến tận nơi.
Nhưng hắn đã chậm một bước, tới lúc hắn chuẩn bị tìm tới cửa, Cổ Sơ Tình đã lái xe ra khỏi nhà. Vì thế, hắn cứ thế đi theo Cổ Sơ Tình đến nhà cũ nhà họ Cổ. Còn về người bạn đồng hành là Điền Hạo, hoàn toàn là do thuận tiện đi cùng thôi. Lúc hắn ra khỏi nhà, tên này tới tìm hắn đi chơi, vừa nghe nói hắn muốn tới thành phố Phú Tân nên tự nguyện muốn đi cùng.
“Mắt âm dương...”
Cổ Sơ Tình nghe Kỷ Hoằng Tu bảo hắn có mắt âm dương, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Dương khí của hắn nồng như vậy, sao có thể có mắt âm dương?
Mắt âm dương, thông thường chỉ xuất hiện ở người có âm khí cực nặng hoặc người tu đạo.
Ví dụ như cô...
Cô có một đôi mắt âm dương!
Đôi mắt âm dương của cô là do lúc sinh ra đã mang tử mệnh, khi mở mắt ra, thứ lọt vào mắt không chỉ là đồ vật của dương gian, mà còn có linh hồn của âm gian. Âm dương cùng hiện ra trong mắt, tự nhiên sẽ hình thành mắt âm dương. Sau đó lại bởi vì mệnh cách, cho dù có sống tiếp được, đôi mắt này vẫn quan sát được âm dương.
“Đúng đúng, mắt âm dương, mắt của tôi có thể nhìn thấy quỷ.” Kỷ Hoằng Tu gật đầu. Có thể nhìn thấy quỷ, không phải mắt âm dương thì là cái gì?
Cổ Sơ Tình chau mày, nhìn chằm chằm Kỷ Hoằng Tu.
Nửa khắc sau, cô nói: “Anh qua đây cho tôi xem.”
Dương khí nặng như vậy, còn có thể nhìn thấy quỷ... Điều này còn khiến Cổ Sơ Tình ngạc nhiên hơn cả việc nhìn thấy ma.
Người như hắn chính là kiểu ma quỷ sợ nhất, mấy con quỷ đừng nói tới hiện hình trước mặt hắn, cách hắn ba thước cũng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nếu ở quá gần, thậm chí có thể bị dương khí của hắn đốt cháy.
Đôi mắt phượng của Kỷ Hoằng Tu hơi sáng lên, hắn đi tới bên cạnh Cổ Sơ Tình.
“Ngồi xuống.”
Cổ Sơ Tình duỗi chân trần sang một bên, kéo một cái ghế đẩu tới chân của Kỷ Hoằng Tu, một tay ấn vai hắn ngồi xuống ghế. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô khép hai ngón tay lại, nhẹ nhàng để dưới cằm Kỷ Hoằng Tu, nâng mặt hắn lên.
“Ba tháng trước đột nhiên tôi có thể nhìn thấy quỷ, tôi sắp bị quỷ dọa chết rồi.” Kỷ Hoằng Tu ngẩng đầu, giọng điệu tuy hơi ủ rũ nhưng lại âm ỉ mang theo chút phẫn nộ.
“Có đôi lúc, người còn đáng sợ hơn cả quỷ.” Cổ Sơ Tình lạnh nhạt nói một câu, ngón tay nhanh chóng xoa lên đôi mắt của hắn một cái.
Chỉ nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh của hắn, một ngọn lửa mạnh mẽ đột nhiên bừng lên, giống như đang thiêu đốt đáy mắt hắn.
“Con người có đáng sợ thế nào thì vẫn là con người, chạm vào được, sờ vào được…” Kỷ Hoằng Tu nghe hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói của Cổ Sơ Tình.
Cổ Sơ Tình tỉ mỉ quan sát tình huống của Kỷ Hoằng Tu.
Nửa khắc sau, cô đột nhiên mỉm cười.
“Mắt này của anh không phải mắt âm dương.” Cổ Sơ Tình thu tay về, nhặt một chiếc khăn trắng từ bàn Bát Tiên để lau tay.
Kỷ Hoằng Tu kinh ngạc: “Không phải mắt âm dương ư, vậy tại sao tôi lại nhìn thấy quỷ?”
“Có thể nhìn thấy quỷ, không nhất định là mắt âm dương.” Cổ Sơ Tình vứt khăn tay xuống bàn, ngước mắt lên hỏi hắn: “Có phải mắt anh từng nhiễm máu của anh không?”
“Ba tháng trước tôi gặp tai nạn xe, lúc đó trán bị thương, máu có nhỏ vào mắt.” Kỷ Hoằng Tu hồi tưởng lại, lúc đó, mắt hắn đau nhói, hắn cũng không để ý, chỉ biết bác sĩ bảo là bị chấn thương sọ não.
Không ngờ vào tối ngày hôm đó, anh liền nhìn thấy quỷ ở bệnh viện.
Con quỷ đó cũng chẳng biết từ đâu tới, đứng ở một góc trong phòng bệnh nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc đó, hắn còn tưởng rằng có trộm lẻn vào phòng bệnh, đang chuẩn bị kêu lên, nào ngờ con quỷ đó lại nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hắn sững sờ, tưởng rằng tên trộm bị hắn dọa sợ nên đành nhảy lầu để trốn thoát, vừa đuổi tới bên cửa sổ để nhìn, hắn lại phát hiện người đó đang lơ lửng trên không trung.
Cảnh tượng đó suýt chút nữa doạ hắn tè ra quần.
Hắn dọn đồ xuất viện ngay trong đêm, sau khi trở về nhà, hắn phát hiện... người bà đã chết được ba năm của mình lại đang ngồi ở trên sopha, cùng xem tivi với anh trai hắn.
Cổ Sơ Tình: “Anh có thể tìm tới nơi này, chắc trước kia cũng từng tìm người xem qua rồi nhỉ? Ông ta có nói cho anh biết anh căn bản không cần phải sợ quỷ không?”
Nhà họ Cổ sớm đã rút khỏi giới âm dương, mấy chục năm chưa rời núi, có thể tìm tới được đây, hẳn là có người đã chỉ điểm cho hắn.
Kỷ Hoằng Tu gật đầu, sắc mặt rất khó coi: “Thứ như quỷ nói không sợ là không sợ sao. Cổ đại sư, tôi nghe người ta nói cô có cách phong ấn mắt âm dương của tôi, cô giúp tôi đi, tôi không muốn lại nhìn thấy quỷ nữa đâu, cho dù chúng không hại tôi, tôi cũng rất khϊếp sợ.”
“Tôi không có bản lĩnh phong ấn mắt của anh đâu.” Cổ Sơ Tình nhún vai: “Linh nhẫn của anh do dương huyết mở ra, không thể phong ấn được.”
Nếu như cô đoán không nhầm, lúc hắn gặp tai nạn xe, thiên linh bị tổn thương, máu dương linh trong thiên linh thấm vào mắt, khai linh cho đôi mắt, vì vậy nên mới nhìn thấy quỷ.
Người này dương khí quá nặng, máu trong cơ thể đã âm ỉ mang theo linh khí, không kém gì máu và chu sa của người tu hành.
Nếu hắn chuyên tâm tu luyện, không tới ba năm nhất định sẽ thành công.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Khuôn mặt đẹp đẽ của Kỷ Hoằng Tu hết xanh rồi trắng, hết trắng lại xanh, hắn thực sự không muốn nhìn thấy quỷ nữa, gặp một lần sẽ bị dọa sợ một lần.
“Cũng không phải không có cách...” Dường như nghĩ tới điều gì đó, Cổ Sơ Tình muốn nói lại thôi, đôi mắt đẹp khẽ chuyển động.
Dương khí... thứ anh họ thiếu không phải chính là dương khí sao. Nếu như...
Kỷ Hoằng Tu vội vàng hỏi: “Đại sư, có phải cô có cách phong ấn mắt âm dương của tôi không?”
Cổ Sơ Tình lắc đầu: “Không có cách nào, nhưng tôi có thể áp chế, khiến anh tạm thời không nhìn thấy quỷ nữa.”
“Cách gì?” Đôi mắt phượng hẹp dài của Kỷ Hoằng Tu bỗng mở to ra, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Cổ Sơ Tình: “Dương khí của anh quá nặng, điều này không chỉ liên quan tới bát tự của anh mà còn có liên quan tới nơi anh sinh ra. Nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ anh được sinh ra vào chính ngọ của Tết Trùng Dương, hơn nữa nơi sinh ra không phải đạo trường* thì cũng là phật trường*. Cách duy nhất để anh không nhìn thấy quỷ nữa chính là làm suy yếu dương khí của anh đi, khiến cho máu dương linh đã thấm vào mắt anh cũng suy yếu theo. Chỉ có như vậy mới có thể giải quyết được tình huống nhìn thấy quỷ của anh.”
*Đạo trường: nơi làm phép của thầy tu hay đạo sĩ
*Phật trường: nơi linh thiêng
Nói tới đây, Cổ Sơ Tình khựng lại, sau đó nói tiếp: “Trường hợp của anh không ai có thể phá giải. Dương khí suy yếu cũng chỉ là nhất thời, chẳng qua bao lâu sẽ lại tăng lên, tới lúc đó, anh sẽ lại nhìn thấy quỷ.”