Mùa đông ở phương Nam có một vẻ đẹp tiêu điều. Cổ Sơ Tình chỉnh lại chiếc áo lông vũ đen trên người, chuẩn bị lái xe trở về nhà. Lúc đóng cửa xe, ánh mắt cô vô tình va phải con đường Tân Giang phía dưới cây cầu, nhìn thấy các ông bà mới sáng sớm đã tụ tập ở đó.

Cô nở một nụ cười, quả là một nhóm người cao tuổi tràn trề sức sống, thời tiết lạnh như vậy mà vẫn dậy sớm đến thế.

Cổ Sơ Tình lái xe rời đi, hoàn toàn không hề biết sau khi cô rời đi, trên đường Tân Giang phía dưới cầu, một cơn gió quỷ dị đột nhiên thổi lên từ phía sông, một đám mây u ám dày đặc xoay quanh trên mặt nước sông, gây ra một cơn sóng kỳ dị.

Mưa cả một đêm, rất nhiều vũng nước được tích tụ trên mặt cầu. Trở về thị trấn, Cổ Sơ Tình lái chiếc xe chở hàng về nhà, đậu ở trong sân.

Cái sân này được xây lên lúc bác cô còn sống, sau khi bác qua đời, bác gái tái giá, đổi tên trên giấy tờ tài sản thành tên cô, nói cho dù như thế nào đi nữa, cô cũng có nơi để tránh mưa tránh nắng.

Cổ Sơ Tình luôn cảm thấy bản thân rất may mắn, tuy rằng ba mẹ cô mất sớm, nhưng họ hàng trong nhà đều đối xử với cô rất tốt.

Sau khi cha mẹ qua đời, bác cô đã đón cô về, cuộc sống tuy rằng không khá khẩm là mấy, nhưng không khí trong nhà lại vô cùng ấm áp, cô không hề có chút cảm giác ăn nhờ ở đậu nào.

Cô sống ở nhà bác hai năm, bác cô cũng bị bệnh rồi qua đời, bác gái nuôi nấng cô và anh họ. Đợi tới khi cô mười sáu tuổi có thể tự chăm sóc bản thân, bác gái liền tái giá gả tới tỉnh ngoài.

Có rất nhiều người nói bác gái nhẫn tâm, bỏ cô lại một mình.

Cổ Sơ Tình lại không nghĩ như vậy, lúc bác cô qua đời, bác gái chỉ mới hơn bốn mươi tuổi. Nửa đời sau của bà còn dài, không thể nào vì đứa cháu bên nhà chồng như cô mà lỡ mất hạnh phúc của mình được, có thể nuôi nấng chăm sóc cô tới năm mười sáu tuổi đã coi như tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Sau khi bác gái tái giá, cậu cả lại trở về đón cô qua, bởi vì lí do của bản thân, cô không thể cách thị trấn Cổ Vũ quá xa, lại bởi vì mợ và em họ dường như không thích cô cho lắm, cô đành từ chối cậu. Nhưng cậu đối xử với cô rất tốt, tiền học phí và tiền sinh hoạt ba năm cấp ba đều là do cậu cả chu cấp cho cô.

Bởi vì chuyện này, mợ đã không ít lần làm ầm ĩ lên với cậu.

Ngày nhận được giấy báo đậu nhập học, Cổ Sơ Tình gọi điện thoại cho cậu cả, nói từ giờ về sau cậu đừng gửi tiền cho cô nữa. Cô lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, mợ sẽ ly hôn với cậu mất. Dù sao thời gian rảnh rỗi ở đại học rất nhiều, cô sẽ có thời gian đi làm để kiếm tiền.

Bởi vì chuyện này mà cậu rất áy náy với cô. Ông trở về thị trấn Cổ Vũ một chuyến, bàn bạc với cậu họ của cô, để cô đi học bằng lái xe. Sau khi lấy được bằng lái, cứ hễ được nghỉ, cô sẽ tới lò mổ của cậu họ để chở hàng.

Mùa hè năm đó, cậu cả đã rời khỏi thị trấn Cổ Vũ với đôi mắt đỏ hoe.

Cổ Sơ Tình biết ông rất yêu thương cô, cô càng không muốn nhìn ông ấy khó xử. Như vậy... là ổn thỏa nhất rồi.

Cổ Sơ Tình nhảy xuống xe, nối ống nước từ bồn rửa, rửa sạch vết máu lợn dính trên thùng hàng.

Sau khi rửa xong, cô cởϊ áσ lông vũ ra, đi lên tầng tắm rửa. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô lấy mấy đồng xu từ trong hộp tiền lẻ ra, đi dép lê tới tiệm bán đồ ăn sáng bên cạnh. Thị trấn Cổ Vũ chỉ là một thị trấn nhỏ, người trong trấn phần đa cô đều quen biết. Hiện giờ, xã hội phát triển nhanh chóng, thị trấn tuy nhỏ nhưng thứ gì cũng đầy đủ, những thứ cần có đều không thiếu.

“Sơ Tình tan làm rồi à, sáng nay muốn ăn gì nào?” Bà chủ tiệm bán đồ ăn sáng nhìn thấy Cổ Sơ Tình bước vào, nhiệt tình nói với cô.

“Một bát cháo và hai cái quẩy ạ.” Cổ Sơ Tình mỉm cười với bà chủ. Bà chủ nói “được” rồi nhanh chóng bưng bữa sáng mà Cổ Sơ Tình đã gọi lên bàn, xong xuôi, bà còn đưa cho Cổ Sơ Tình một đĩa dưa chua nhỏ dùng kèm bữa ăn. Miệng lưỡi Cổ Sơ Tình rất ngọt, ngoại hình lại xinh đẹp với vẻ rạng ngời tinh khiết, đôi mắt to tròn, lúc nào cũng nở một nụ cười chân thành. Nụ cười đó không hề có chút cảm giác nịnh nọt giả tạo nào, mà là một nụ cười phát ra từ trong tim, khiến cho người khác vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Hàng xóm xung quanh không một ai không thích cô cả.

Quan trọng nhất, cô gái nhỏ này tuy cô đơn lẻ loi nhưng tính cách lại không hề yếu đuối, cô rất tự tin, tỏa sáng, cả người luôn tràn trề sức sống trẻ trung. Bà chủ tiệm bán đồ ăn sáng rất thích Cổ Sơ Tình, mỗi lần Cổ Sơ Tình tới ăn sáng, bà ấy đều sẽ ít nhiều thêm cho cô chút đồ ăn.

“Sơ Tình à, sáng nay cháu lái xe có nhìn thấy tàu cứu hộ trên sông không?” Bà chủ vừa bận bịu vừa nói chuyện phiếm với Cổ Sơ Tình.

Cổ Sơ Tình hớp một hớp cháo, nghi hoặc hỏi: “Cháu không thấy, tàu cứu hộ gì ạ?” Bà chủ nghe vậy, tính hóng chuyện bắt đầu trỗi dậy, nói với Cổ Sơ Tình: “Vừa rồi bản tin buổi sớm địa phương vừa đưa tin, nói chạng vạng tối hôm qua ở đường Tân Giang dưới cầu lớn Phú Giang có hai xe con lao xuống sông. Nghe bảo bên trong có ba người, cả ba đều mất mạng. Trong đó còn có một đôi vợ chồng vừa kết hôn ngày hôm qua, lúc chạng vạng tối đưa bạn bè uống say trở về nhà, kết quả trên đường đi lại xảy ra chuyện.”

Động tác bưng bát của Cổ Sơ Tình khựng lại, mí mắt hơi cụp xuống. Chết ngay vào ngày tân hôn... Đừng nói hai con lệ quỷ mà cô gặp phải trên cầu tối qua là đôi vợ chồng mới cưới kia đấy nhé?

Gay go rồi, chẳng trách cô cảm thấy hai con lệ quỷ tối qua có hơi kỳ quái, hoá ra là chết ngay vào hôm kết hôn...

“Cô nghe bảo chú rể là người lái xe buổi trưa đã uống quá chén.” Bà chủ nói tới đây, thổn thức một tiếng: “Đúng là tạo nghiệp mà, rõ ràng là một ngày vui lớn như vậy, lại chỉ vì mấy chén rượu mà biến lễ cưới thành lễ tang, người nhà họ chắc phải đau lòng lắm.”

Cổ Sơ Tình mỉm cười không tiếp lời bà. Cô khẽ nhắm mắt lại, trong mắt có sự thận trọng.

Rắc rối rồi đây!

Người chết vào hôm tân hôn, bởi vì chưa động phòng hoa chúc, tám chín phần đều sẽ trở thành lệ quỷ sau khi chết đi.

Nếu như lệ khí quá nặng, lại nhiễm máu người, không tới trăm năm có thể tu thành Quỷ Vương một phương.

Đôi quỷ tối qua đã nhiễm máu người hay chưa, cô tạm thời chưa nhìn ra, nhưng cô biết chúng không giống như lệ quỷ thông thường. Nước thuộc âm, lửa thuộc dương, lại chết ở nơi cực âm... sau khi trở thành lệ quỷ sẽ càng thêm hung tàn.

Nếu như trùng hợp nơi bọn họ lao xuống là một sát địa, vậy chẳng cần đợi qua đầu thất*, sợ là sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

*Đầu thất: một trong 7 thất của lễ cúng 49 ngày (tên Hán Việt là lễ chung thất hay thiêu thất). Đây là buổi cúng giỗ mở đầu sau khi người chết được 49 ngày.

Hôm qua, hai con lệ quỷ đó bị cô đánh bị thương, thú trấn cầu cũng xuất hiện, tạm thời có lẽ sẽ không gây chuyện trên cầu nữa, còn về việc chúng có tới nơi khác gây chuyện hay không... cô tạm thời không lo liệu được.

Mọi chuyện, đều phải chờ cô vượt qua ba ngày này rồi hẵng tính. Cổ Sơ Tình ăn xong bữa sáng, trả tiền rồi đi về phía lò mổ.

Lò mổ luôn hoạt động vào ban đêm, ban ngày không có người. Lúc Cổ Sơ Tình tới, ở đây chỉ có hai người quét dọn vệ sinh, đang cầm vòi nước rửa sạch vết máu trên mặt đất.

Cô tìm thấy Mã Kinh Quốc ở phòng làm việc trên tầng ba, nói với ông ấy rằng hết ngày hôm nay cô sẽ không tới đi làm nữa.

Trước khi phá mệnh xong, cô buộc phải trở về nhà cũ của nhà họ Cổ để làm cho khí tức của mình hòa nhập với nhà cũ, hơn nữa còn phải kết trận pháp ở nhà cũ, đề phòng mấy ngày này có quỷ tới phá hoại, tìm cô gây rắc rối.

Tới lúc thật sự lập đàn làm phép, Cổ Sơ Tình lại không hề lo lắng, lúc này là ban ngày, quỷ quái không dám xuất hiện.

Mã Kinh Quốc vẫy tay, cũng không để trong lòng, ông ấy thuận tiện hỏi một câu: “Có chuyện gì à?”

Cổ Sơ Tình mỉm cười: “Con về nhà cũ một chuyến, thuận tiện quét dọn một chút.” Mã Kinh Quốc: “Đúng là nên về một chuyến, nhớ thay cậu thắp nén hương cho ba mẹ con.”

Cổ Sơ Tình mỉm cười gật đầu.

Lúc rời khỏi lò mổ, Mã Kinh Quốc nhét cho Cổ Sơ Tình một hộp sủi cảo, bảo cô cầm về tự nấu lên ăn.

Từ lò mổ đi ra, Cổ Sơ Tình trở về nhà, bỏ sủi cảo vào trong tủ lạnh, sau đó lấy ra một bộ quần áo để tắm rửa, rồi bỏ một con dao giấy vàng và một số đồ cần thiết để lập đàn.

Sau khi sắp xếp xong, cô đi tới phòng trước đây mà bác từng ở, lấy ra một chiếc hòm mây cũ kỹ cùng bộ áo nhà sư mà bác làm cho cô lúc còn sống, sau đó để con gà trống to bị cô thả ở trong sân lên trên xe.

Lập đàn cần có máu mào gà để dẫn dương khí, con gà mà chú Đàm tặng vừa hay phát huy tác dụng.

Làm xong những thứ này, Cổ Sơ Tình cẩn thận lấy đèn Thất Tinh Dương Linh được thắp trong phòng anh họ ra, hai ngón tay chắp lại, thiết lập kết giới trên đèn Dương Linh để nó không bị gió thổi tắt, sau đó lái xe ra khỏi thị trấn Cổ Vũ. Lúc này một cái xe con màu đen cũng đi ra khỏi trấn, chiếc xe đó không nhanh không chậm bám theo sau Cổ Sơ Tình.

“Anh Kỷ, chúng ta đi theo chiếc xe rách phía trước làm gì thế?”

Ở ghế lái, Điền Hạo chau mày phả ra một hơi. Má ơi, mùa đông của phương Nam đúng là lạnh kinh người, máy sưởi đã bật tới mức cao nhất, cậu ta vẫn thấy rét căm căm. 

“Nhiều lời thế làm gì, đi theo cô ấy là được.” Kỷ Hoằng Tu thu lại ánh mắt, nhàn nhạt liếc Điền Hạo một cái.

Ngũ quan của hắn đẹp đẽ xuất chúng, đến cả ánh mắt liếc nhìn người khác cũng mang theo một sức cuốn hút không dứt ra nổi.

Điền Hạo: “Anh Kỷ, anh chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này, không phải là vì cô gái trong xe đó chứ?”

“Anh yêu đương từ lúc nào thế?” Điền Hạo cảm thấy bản thân vừa mới biết được sự thật, cậu ta quay đầu, không dám tin nhìn Kỷ Hoằng Tu: “Đừng nói là anh bị cô gái đó đá, cho nên mới đuổi theo tới đây nhé... Aiyo, cô gái này gan lớn phết nhỉ, đến anh cũng dám đá.”

“Lo mà lái xe đi.”

Kỷ Hoằng Tu vỗ vào đầu Điền Hạo một cái, ngước mắt quan sát chiếc xe phía trước. Trong lòng hắn rất kích động, đồng thời cũng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên. Tìm đã ba tháng nay, cuối cùng cũng tìm đúng người rồi.

Vừa rồi ở trên trấn, hắn đã nghe ngóng rồi, cô nhóc đó họ Cổ, trùng khớp với người nhà họ Cổ mà đại sư Chu nói.

Nhưng những thông tin nghe ngóng được lại khiến Kỷ Hoằng Tu cảm thấy vô cùng bất an. Nhà họ Cổ hiện tại chỉ còn lại cô nhóc kia và anh họ của cô, mà anh họ cô lại còn đang ở bên ngoài, cũng không biết cô có thể giải quyết được chuyện của hắn không nữa.

Tuy nhiên, lúc ở trên cầu, cô chỉ vẽ hai nét đã có thể đánh lui được quái thú, bản lĩnh nhất định không tồi.

Còn nước còn tát, được hay không cũng đều phải thử.

Mẹ ơi, hắn sắp bị đôi mắt này của mình làm cho đầu óc rối loạn hết lên rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng trở thành một kẻ điên mất thôi.

Trước khi bị đưa vào viện tâm thần, bất kể thế nào cũng phải cầu cứu một phen. 

Nhà cũ của nhà họ Cổ nằm ở vùng nông thôn, nếu đi bộ từ thị trấn Cổ Vũ thì mất khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, còn nếu lái xe thì chỉ mất mười mấy phút mà thôi. 

Nhà cũ nằm ở ngọn núi phía sau thôn Đại Khẩu, là một nơi khá bí ẩn trong mắt toàn bộ người dân ở thôn Đại Khẩu. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, rất ít người dám mon men tới gần. Ngôi nhà được lợp ngói tráng men từ thời nhà Thanh, được chia thành sảnh chính và hai dãy nhà bên trái phải. Nơi này đã rất nhiều năm không có người ở, cả căn nhà cũ trống không, không có một tia nhân khí nào, chỉ có bài vị tổ tiên ở giữa sảnh chính là vẫn như cũ.

Cổ Sơ Tình đậu xe ở đập đất bên ngoài nhà cũ, đẩy cánh cửa lớn dày cộp ra, chuyển đồ đạc mang theo vào nhà.

Chuyển xong đồ đạc, Cổ Sơ Tình thắp nén hương cho tổ tiên của nhà họ Cổ, sau đó khiêng một cái bàn Bát Tiên từ trong phòng chứa đồ lỉnh kỉnh ra, để đèn Thất Tinh Dương Linh lên trên đó.

“Có ai ở nhà không?” Đèn Thất Tinh Dương Linh vừa được đặt xuống, ngoài sân liền truyền tới tiếng động.

“Ai vậy?” Cổ Sơ Tình đáp lại, tưởng rằng là mấy chú bác trong thôn Đại Khẩu thấy cô trở về nên tới thăm hỏi.

Lời vừa dứt, cô nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc thời thượng xuất hiện ở cửa lớn.

“Các anh là…”

Cổ Sơ Tình hơi ngờ vực nhìn hai người.

Cô chưa từng sống ở thôn Đại Khẩu, chỉ quen biết một vài người của thế hệ trước, còn mấy người trẻ tuổi hơn thì chưa gặp bao giờ. Nhìn thấy hai người trẻ tuổi, cô vô thức tưởng rằng họ là người của thôn Đại Khẩu.

Tới lúc nhìn rõ ngoại hình và cách ăn mặc của hai người, ngay lập tức Cổ Sơ Tình quẳng đi loại suy nghĩ này.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play