Thuận Thuận nhíu mày: “Nhưng mà bây giờ nắng chan chát à, cũng sắp tới giờ về ăn cơm rồi, hay là ngày mai mình hẵng đi Ngưu Vĩ Tiêm được không? Chiều mai anh chị của tớ rảnh, đến lúc đó gọi họ đi chung.”
Chỗ kia hơi xa một chút, hơn nữa rừng cây rậm rạp, thường xuyên có rắn bò ra, Thuận Thuận thấy hơi sợ.
Có điều cậu nhóc sẽ không cho Đông Tử biết nhóc sợ rắn nên mới không dám đi.
Mắt Đông Tử sáng lên, đúng vậy, ngày mai các anh đi học trên trấn sẽ về, đến lúc đó cậu bé có thể rủ anh Cả dắt Khê Bảo đi.
Thật ra Đông Tử nói xong cũng hối hận, Ngưu Vĩ Tiêm núi cao đường xa, bây giờ mà đi sẽ không về kịp giờ cơm trưa, chắc chắn bà nội sẽ mắng cậu bé, huống chi bây giờ còn dẫn theo Khê Bảo nữa.
Khê Bảo còn nhỏ, sau núi đường bằng phẳng còn dễ đi, chứ đường sang núi Ngưu Vĩ Tiêm vừa hẹp vừa khó đi, chắc chắn cô bé sẽ đi không quen.
Nghĩ vậy, Đông Tử nhanh gật đầu: “Được, vậy ngày mai đi, Khê Bảo, lát về nhà anh bảo ông nội đan riêng cho em một cái rổ để ngày mai em đựng trái dại nha, ông nội đan đẹp lắm.”
Khê Bảo vừa nghe anh nói vậy thì đôi mắt sáng lên, cô bé thấy con nít ở thôn thôn Thủy Dương xách cái giỏ tre như vậy rồi, cái giỏ nho nhỏ, trông rất đẹp.
“Ông nội anh sẽ đan cho em sao?” Khê Bảo vừa vui mừng vừa thấp thỏm nhìn Đông Tử.
“Bé ngốc!” Đông Tử cú nhẹ lên đầu cô bé: “Ông nội anh là ông ngoại của em đó, chắc chắn sẽ đan cho em rồi. Ông nội đan khéo tay lắm, bác Cả, bác Hai với cha anh cũng biết một chút, nhưng mà họ đan không đẹp bằng ông nội đan đâu!”
Nhóc Mập lập tức phụ họa theo: “Đúng đó, đúng đó, nhà anh cũng có một cái rổ nhỏ, là ông nội Đông Tử đan đấy, anh thích ghê lắm.”
Mấy đứa bé nói say sưa, Thuận Thuận liếc xung quanh, bất ngờ hét toáng lên một tiếng: “Nãy giờ lo nói chuyện không để ý, mớ rau dại nhìn thấy hôm qua đều bị hái hết rồi.”
Đông Tử với nhóc Mập nhìn theo, quả nhiên, mớ rau dại hôm qua hẵng còn xanh tươi mơn mởn, bây giờ đã bị nhổ sạch, chỉ còn lại mấy cọng cỏ lác đác.
Đông Tử thương Khê Bảo, bèn bảo cô bé ngồi bên cạnh, còn mình với nhóc Mập và Thuận Thuận sẽ đi sang chỗ khác tìm rau dại, nhưng mà tìm một lúc lâu chỉ thấy vài nhúm cỏn con.
Ba người đều ủ rũ: “Hay là đi về trước?”
Đông Tử quay đầu muốn đi tìm Khê Bảo, rồi phát hiện Khê Bảo không còn ở chỗ hồi nãy nữa, cậu bé luống cuống.
Đây là trên núi đó, nếu Khê Bảo lạc đường thì phải làm sao bây giờ?