Giữa hè năm 1983.

Giữa trưa, mặt trời như trái cầu lửa thiêu đốt mặt đất, ve trên cây kêu râm ran không ngừng, âm thanh văng vẳng rót vào tai khiến lòng người càng thêm phiền nhiễu.

Lúc này trong nhà Vân Thụ Hoài ở thôn Tường Vân người đông như nêm, bà một câu thím một lời ra sức an ủi một cô gái trẻ trẻ tầm độ hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi.

Cô gái trẻ tuổi kia là con gái của Vân Thụ Hoài, tên là Vân Tố Thanh, đã đi lấy chồng ở thôn Thủy Dương được bảy, tám năm mà vẫn chưa có con, bây giờ có một quả phụ vác cái bụng bầu đến nhà kiếm chuyện, nói ả mang thai con của Dương Phú Thuận.

Cho dù Vân Tố Thanh có tốt tính cỡ nào thì gặp chuyện này cũng không thể nhịn nổi, mà bà Chu, mẹ chồng cô là người không phân rõ phải trái, nghe vậy một mực bảo vệ cho cái bụng bầu của quả phụ họ Hứa kia, còn bắt Dương Phú Thuận phải ly hôn với cô.

Nhà Vân Tố Thanh có năm anh em trai, nhưng chỉ một mình cô là con gái, lại có nhan sắc vô cùng xinh đẹp, đương nhiên được cả nhà yêu thương nâng niu, sao có thể chấp nhận để Vân Tố Thanh bị ức hiếp, cho nên đón cô về nhà ngoại ngay, nghe nói ngày mai sẽ lên thị trấn làm thủ tục ly hôn.

“Xuân Phương à, chị khuyên nhủ Tố Thanh đi, chị cũng biết phụ nữ mà ly hôn rồi là cuộc sống khổ sở thế nào mà.”

Không những thế, trong nhà có con gái ly hôn sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng, chuyện cưới hỏi của anh chị em trong nhà sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, mà nhà họ Vân còn hai đứa con trai đang trong độ tuổi cưới gả.

“Đúng vậy đúng vậy, nhà họ Dương giàu có, Dương Phú Thuận lại là người có văn hóa, đâu chê Tố Thanh không đẻ được, chị đi đâu mà tìm được đứa con rể như cậu ta chứ? Với lại nếu Tố Thanh ly hôn thật, chẳng phải là được hời cho cái con quả phụ kia à?”

Mấy bà mấy thím đứng chật cả nhà, già, trẻ, lớn, bé lần lượt khuyên nhủ, Vân Tố Thanh một mực ôm chặt đứa bé trong lòng, khuôn mặt cô nghiêm túc, quyết không dao động.

Lúc này có một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi lặng lẽ kéo Lưu Xuân Phương, là mẹ ruột Vân Tố Thanh: “Xuân Phương à, nếu Tố Thanh nhất quyết ly hôn, dựa vào nhân phẩm và nhan sắc của con bé muốn tìm tấm chồng khác cũng không khó, chỉ là con bé nghĩ gì mà dắt theo con gái về? Nhà họ Dương giàu có, chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa con nít?”

Nếu là con ruột thì không nói, nhưng đứa bé kia là  do cô nhặt về, nếu Tố Thanh ly hôn, dẫn theo cục nợ này thì sau này tìm đối tượng sẽ bị mất điểm trong mắt người ta.

Người nói chuyện là thím Ba của Vân Tố Thanh, thím ấy nói vậy cũng thật lòng suy nghĩ cho Vân Tố Thanh.

Không ít người nương theo ánh mắt của thím ấy liếc sang cô bé trong lòng Vân Tố Thanh, rồi bà một câu tôi một lời bắt đầu khuyên nhủ, bọn họ đều tự cho mình làm vậy là tốt cho cô.

Cô bé tên là Khê Bảo, năm nay đã được năm tuổi rưỡi, là đứa bé mà Vân Tố Thanh nhặt được ở khe suối vào năm năm trước.

Da cô bé vàng như nến, tóc khô xơ, khuôn mặt nhỏ nhòn nhọn, vừa nhìn là biết bị suy dinh dưỡng nặng, đôi mắt to tròn đen láy, trông rất lanh lợi, nhưng mà không đáng yêu lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play