Thuận Thuận và nhóc Mập cũng giúp Đông Tử tìm cô bé.
“Anh Đông Tử, anh Thuận Thuận, anh Mập, em ở đây nè.” Khê Bảo chui từ một lùm cây ra, trên đầu cô còn dính cọng cỏ, trông hơi buồn cười.
Đông Tử chạy vội lên nắm tay cô, nghiêm khuôn mặt nhỏ, răn dạy: “Không phải anh dặn em ngồi chờ ở chỗ kia à, sao em lại chạy lung tung vậy, nếu như đi lạc rồi bị thú dữ tha đi thì phải làm sao!”
Khê Bảo lén liếc nhìn cậu bé, khẽ nói: “Anh Đông Tử đừng nóng giận, em không chạy lung tung, em đi hái rau dại mà, chỗ kia có một đám nhiều thiệt nhiều.”
“Ở đâu, mau dẫn bọn anh đi xem.” Thuận Thuận không tin, nơi này mấy ngày trước bọn họ đã lùng tìm mấy lần, bụi rau dại hồi nãy cũng là bụi mà hôm qua vất vả lắm bọn họ mới tìm thấy được, không ngờ bị người khác nhanh chân hái sạch.
Khê Bảo dẫn bọn họ đi men theo một con đường nhỏ, xung quanh vang lên tiếng nước chảy.
“Hai ngày trước bọn anh đã hái chỗ này rồi, sao mà còn được nữa?” Nhóc Mập nhìn thấy chỗ quen, không nhịn được mà nói.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi tới một lạch nước rộng khoảng nửa thước.
Phía trên lạch nước cây xanh um tùm tạo thành bóng râm, cỏ phía dưới vừa cao vừa dày, xung quanh mọc rất nhiều rau dại, trước đây đã có không ít người đến hái.
“Chỗ này đã sớm bị nhổ sạch rồi.” Thuận Thuận nói.
Khê Bảo lại chỉ vào một bụi cỏ tranh vừa cao vừa dày phía đối diện, nói: “Ở chỗ kia.”
Ba đứa Đông Tử đi theo Khê Bảo, vừa nhìn thấy đã sợ đến ngẩn người.
“Chao, nhiều quá đi mất!”
Cả bốn người vội vàng hái rau, chờ đến khi cái gùi sau lưng Đông Tử chứa đầy rau dại, bọn họ mới ngừng tay, thuận tiện còn cắt chút cỏ tranh che lấp lại, nghĩ bụng ngày mai sẽ dẫn anh chị đến hái cùng.
Lúc xuống núi, bốn người gặp lại Tam Ni ở chân núi.
Tam Ni thò cái đầu vào gùi của Đông Tử nhìn ngó: “Anh Đông Tử, mấy anh lợi hại ghê đó, hái được nhiều như vậy, có thể chia cho em một ít không, hôm nay em đi khắp nơi mà tìm được có một tí rau dại, lát nữa về chắc chắn sẽ bị bà nội mắng.”
“Mấy anh lại hái sim đúng không, em thấy miệng mấy anh đen ngòm kia, em cũng muốn ăn sim.”
Đông Tử liếc mắt vào cái gùi của nó, bên trong chỉ có một lớp rau dại mỏng dính, cậu bé thoáng do dự, đang định nghĩ xem có nên chia cho nó một nắm hay không, dù sao thì hầu hết số rau dại trong gùi cậu là do Thuận Thuận và nhóc Mập hái giúp, với lại trên núi vẫn còn rất nhiều.
Nhưng mà cậu bé vừa quay đầu lại, đã thấy Tam Ni đi đến trước mặt Khê Bảo, trừng mắt với cô bé: “Tao biết mày là ai, mày chính là đứa con hoang nhà họ Dương không cần!”
Vừa rồi có người lớn đi lên núi, nó nghe thấy bọn họ nói về chuyện cô Tố Thanh ly hôn, sau này sẽ chuyển về thôn Tường Vân sống, cô Tố Thanh còn dẫn theo một đứa con gái, bởi vì bé gái này là do Tố Thanh nhặt ở khe suối về, không phải con cháu nhà họ Dương. Nhà họ Dương không chịu nhận, sau này chẳng biết hai mẹ con sẽ sống thế nào…
Nó chưa lớn, nghe lén người lớn nói chuyện cái hiểu cái không, có điều nó vẫn hiểu con nhặt là gì, Vân Nha ở thôn họ là do ông A Vượng nhặt được ở trên núi.
Nó nhìn thấy Khê Bảo được Đông Tử dắt tay là đoán ra ngay cô bé chính là bé gái được nhặt từ khe suối mà người lớn nói, cũng chính là đứa con hoang mà nhà họ Dương không cần.
Từ nhỏ Khê Bảo đã nghe mấy đứa bé trong thôn nói mình như thế, cho nên cũng thành quen, cô bé căng thẳng liếc nhìn nhóm Đông Tử, rồi gục đầu xuống, không còn vẻ lanh lợi hoạt bát như trước nữa.
Đông Tử tức đến mức đỏ cả mặt: “Tam Ni, em đừng nói bậy nói bạ, anh, anh đánh em đấy!”
Tuy rằng mẹ luôn dạy cậu bé không được đánh con gái, nhưng Tam Ni dám mắng Khê Bảo là con hoang, đúng là quá đáng ghét!
Tam Ni òa khóc nức nở: “Em không nói bậy, vừa rồi em nghe thấy mà, nó chính là con hoang do cô Tố Thanh nhặt về! Nó trông xấu xí như vậy, cả người dơ dáy thúi hoắc, hèn chi nhà họ Dương không cần nó, sau này em cũng không thèm chơi với nó!”
Khê Bảo không vui, mắng cô bé là con hoang, cô bé nhịn.
Nhưng nói cô bé dơ dáy thúi hoắc, lại còn xấu xí, cô bé quyết không nhịn!
“Khê Bảo không xấu! Khê Bảo xinh đẹp!” Khê Bảo phẫn nộ, ra sức trợn mắt lườm Tam Ni: “Chị mới dính cứt trâu, chị mới thúi!”
Chà, cô nhóc nổi quạu rồi!
Tam Ni với Khê Bảo cãi nhau, chắc chắn Đông Tử sẽ đứng về phe Khê Bảo rồi, Thuận Thuận và nhóc Mập nhìn Tam Ni, rồi lại nhìn Khê Bảo, dưới ánh mắt uy hiếp trắng trợn của Đông Tử, cả hai quyết đoán đứng về phe Khê Bảo.
Tam Ni thấy thế, khóc lóc nói: “Nó là đứa con gái xấu xí, là con hoang không ai thèm chơi, mấy anh mà giúp nó thì từ nay về sau em không thèm chơi với mấy anh nữa!”
Nói xong, nó không thèm vòi vĩnh rau dại và quả dại chỗ Đông Tử nữa, quay người cắm đầu chạy xuống núi.