Thuận Thuận không khỏi nhìn Khê Bảo bằng ánh mắt khác: “Khê Bảo, chân em ngắn cũn mà chạy cũng nhanh phết chứ đùa.”

Khê Bảo ra vẻ tự hào: “Chứ sao, em chạy trốn nhanh lắm, trước kia bà nội với cô Út mà đánh em là em bỏ chạy, bọn họ không đuổi kịp em đâu!”

Nhóc Mập nghe vậy thì giật mình nói: “Vậy bà nội em cũng xấu tính quá, bà nội anh không bao giờ đánh anh cả.”

Cậu nhóc là độc đinh trong nhà, là cục vàng cục bạc của ông bà cha mẹ, đồ ăn ngon đều dành phần cho cậu nhóc, nếu không cậu nhóc cũng không ăn tới mức tròn xoe như vậy.

Nhóc Mập thấy đồng cảm với Khê Bảo, bé còn nhỏ vậy mà.

Khê Bảo trịnh trọng gật đầu: “Bà nội, xấu!”

Cực kỳ xấu!

Không những đánh cô bé, mà còn đánh mẹ.

Cả đường đi toàn là Thuận Thuận với nhóc Mập trò chuyện với Khê Bảo, lúc này Đông Tử cũng nhịn không được, hỏi: “Khê Bảo, có phải bà nội em cũng xấu giống như bà nội của Tam Ni không?”

Bà nội của Tam Ni chính là bà nội hung dữ nhất mà cậu bé từng gặp trong thôn, cứ thích mắng chửi người khác.

Khê Bảo hoang mang chớp mắt, hỏi: “Tam Ni là ai?”

“Tam Ni chính là em gái vừa rồi đó, bà nội của nó vừa xấu tính vừa hung dữ!”

“Vậy bà nội Tam Ni cũng đánh chị ấy giống bà nội em đánh em hả?” Khê Bảo tò mò hỏi, sau đó cô bé vén cái áo ngắn cũn không đủ che cái bụng lên, ngực, sau lưng, cánh tay, đùi toàn là vết bầm tím, cánh tay và lưng cô bé còn có mấy vết lằn do roi mây vụt lên, mới bị đánh ngày hôm trước.

“Trên người Tam Ni cũng nhiều vết thương như vậy sao? Vậy chị ấy bị bà đánh mà còn phải lên núi hái rau dại, đúng là tội nghiệp, lần sau mình đừng bỏ lại chị ấy nha?”

Khê Bảo biết, Tam Ni rất muốn được lên núi cùng bọn họ.

Trước kia cô bé cũng thế, bị bà nội đánh, còn phải lên núi hái rau dại cho vịt ăn, nhưng mà đám con nít trong thôn biết cô bé được mẹ nhặt về, không thích chơi với cô bé, cũng không dẫn cô bé lên núi cùng.

Cô bé cảm thấy mình thật đáng thương.

Nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của Khê Bảo, nhóc Mập với Thuận Tử đều không khỏi trợn to mắt.

Còn tâm trạng Đông Tử lại chua xót khó chịu.

Tuy rằng bà nội Tam Ni thương em trai Tam Ni hơn, lại thích mắng chửi người khác, nhưng thật ra rất ít khi đánh Tam Ni.

Có một lần cậu bé nhìn thấy bà nội Tam Ni đánh nó, là vì Tam Ni lén trộm trứng gà trong nhà luộc ăn, mà thời nay trứng gà rất quý, ở nhà cậu bé bà nội còn phải tích góp trứng gà đem bán kìa.

Có so sánh, càng thấy bà nội Khê Bảo thật xấu!

Đông Tử quyết định, cậu bé sẽ không ghét Khê Bảo nữa, một lát nữa cậu bé sẽ hái nhiều quả dại cho cô bé làm đồ ăn vặt.

“Thuận Thuận, nhóc Mập, hay là mình sang Ngưu Vĩ Tiêm kiếm quả dại đi.” Ngọn núi đó khá cao, cũng cách xa các thôn lân cận, cho nên bình thường bọn họ không đi tới chỗ đó.

Nhưng mà ở đó có rất nhiều sim, dâu da, nhót, mâm xôi dại, bọn họ thường xuyên chạy khắp các ngóc ngách trên núi cho nên biết trái cây ở đâu ăn ngon nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play