Đông Tử tức sắp hộc máu rồi: “Em thích thì em cứ đi đi, mấy hôm nay mẹ anh không có ở nhà đâu!”
Sau đó cậu bé nói khẽ vào tai Khê Bảo: “Một lát nữa anh kêu chạy là em phải chạy, nếu em chạy không kịp là anh ném em trong núi cho sói ăn đó.”
Cho sói ăn?
Nhưng trên núi làm gì có sói chứ!
Khê Bảo không biết Đông Tử chỉ lừa cô bé, nhưng vừa nghe thấy chữ “ném” đã lập tức giật bắn người, trịnh trọng gật đầu, cô bé chạy trốn nhanh lắm!
“Chạy!” Bộ ba Đông Tử, Thuận Thuận và nhóc Mập liếc nhau, hô to một tiếng.
Bốn cái bóng chớp mắt lao nhanh như bay lên trên núi.
Tam Ni há hốc mồm, đuổi theo vài bước nhưng rồi không đuổi kịp, sốt ruột muốn khóc.
Hôm nay nghe nó đã nghe bà nội dặn dò, cõng theo cái gùi to gần bằng cả người nó theo, tính sẽ vòi vĩnh đám Đông Tử giúp hái nhiều rau dại hơn.
Nhưng vì cái gùi quá lớn nên nó không thể nào chạy theo kịp bốn người, đứng khóc một lúc mà không thấy đám Đông Tử quay đầu lại, bèn nín khóc.
Tam Ni giận dỗi dậm chân, đưa tay áo lau nước mắt, lẩm bẩm vài câu rồi đi về hướng sườn núi thấp.
Nó chỉ một thân một mình nên không dám đi xa, nhưng không hái một ít rau dại về sẽ bị bà nội mắng.
Đám Đông Tử chạy một đoạn xa, thấy Tam Ni không đuổi kịp, bèn đứng lại.
“Đông Tử, con bé này là ai vậy?” Thuận Thuận thấy hơi tò mò, cậu nhóc hiểu Đông Tử, trước giờ Đông Tử không thích dẫn theo mấy bé gái nhỏ tuổi hơn mình.
“Là con gái của cô mình, tên là Khê Bảo.”
Nhóc Mập nói với Khê Bảo: “Khê Bảo, anh tên Mập, cậu ấy tên Thuận Thuận, bọn anh là bạn của Đông Tử.”
Khê Bảo ngoan ngoãn chào hỏi: “Em chào anh Mập, chào anh Thuận Thuận.”
Giọng của Khê Bảo ngọt ngào mềm mại, lúc gọi tên lại ngọt lịm, nghe sướng tai hơn cái giọng đanh đá quát tháo của mấy chị em gái ở nhà họ nhiều.
Thuận Thuận với nhóc Mập cười tủm tỉm nói: “Lát nữa dắt em đi hái sim ăn.”
“Cảm ơn anh Thuận Thuận, anh Mập.”
Đông Tử thấy Khê Bảo cứ mải nói chuyện với Thuận Thuận và nhóc Mập, bèn kéo cô đi: “Trời không còn sớm, chúng ta đi hái rau dại trước, trưa nay mà về muộn là bà nội phạt anh mất.”
Bốn người vừa đi vừa cười nói rôm rả, vừa tìm rau dại vừa hái hoa quả dại trên núi, một lúc sau đã thân quen với nhau.
Con trai tràn trề sức lực, nhảy nhót tung tăng khắp nơi, còn bé gái thì mảnh mai hơn một chút, hầu hết không theo kịp bọn họ cho nên Thuận Thuận và đám Đông Tử không thích dẫn con gái theo là thế, nhất là mấy đứa con nít, còn phải chăm bẵm, rất phiền phức.
Có điều cả đường dài Khê Bảo không những không than mệt mà còn có thể đuổi theo sát sau lưng bọn họ.
Khê Bảo mới năm tuổi rưỡi thôi, bây giờ Tam Ni đã bảy tuổi, thế mà chân còn chẳng nhanh bằng Khê Bảo.