Ăn sáng xong, trong tiếng căn dặn của bà nội, Đông Tử đeo gùi lên lưng, kéo Khê Bảo đi ra ngoài, khuôn mặt sụ xuống không vui chút nào.

Tuy rằng Khê Bảo mới năm tuổi rưỡi, nhưng ở nhà họ Dương lâu cô bé đã quen, rất biết nhìn sắc mặt người khác, cô bé biết nét mặt của anh Đông Tử là không thích cô bé lắm.

Có điều dù là thế, Đông Tử cũng luôn nắm tay Khê Bảo, sợ cô bé đi lạc.

“Anh Đông Tử ơi, chúng mình đi đâu thế?”

“Sau núi.”

“À.”

Lúc Khê Bảo đi theo Đông Tử lên núi có gặp thêm hai, ba đứa bé nữa.

“Thuận Thuận, nhóc Mập!” Đôi mắt Đông Tử sáng lên, đây là đồng bọn của cậu bé, hôm nay ba người đã hẹn sẽ lên núi hái rau dại.

“Đông Tử!”

Thuận Thuận lớn hơn nhóc Mập với Đông Tử một tuổi, đã đi học lớp một, có điều bây giờ còn đang trong kỳ nghỉ hè, không cần phải đi học cho nên cả ba thường xuyên đi chơi với nhau.

“Đông Tử, sao anh không gọi em vậy.” Một bé gái tầm sáu, bảy tuổi ló đầu ra từ sau lưng Thuận Thuận và nhóc Mập, nó nhìn Đông Tử nắm tay Khê Bảo, trong mắt lóe lên thù địch: “Nhỏ kia là ai?”

Đông Tử không thèm để ý đến cô nhóc.

Sau đó quay đầu lại khó chịu nói với Thuận Thuận và nhóc Mập: “Sao hai người lại dắt nó theo vậy?”

Cô nhóc này tên Tam Ni, năm nay bảy tuổi, là cháu gái nhà chú Năm Vân, cả thôn Tường Vân không lớn, ít nhiều đều có quan hệ thân thích.

Tam Ni thường xuyên chạy đến nhà bọn họ khóc lóc kể lể với mẹ Đông Tử là nó bị bà nội mắng, bị mẹ đánh, thường xuyên không được ăn no, còn phải cho gà vịt ăn, phụ người lớn làm việc kiếm tiền.

Nhưng bây giờ nhà nào không như thế, thời này ở nông thôn hầu như nhà nào cũng trọng nam khinh nữ, có con gái bảy tám tuổi nhà ai không phụ người lớn làm việc nhà đâu?

Nhà Đông Tử toàn con trai, mẹ cậu bé thích con gái, nghe Tam Ni khóc thì mềm lòng ngay, nói Tam Ni còn nhỏ, là em gái, còn bắt cậu bé chia đồ ăn vặt ít ỏi của mình cho Tam Ni ăn.

Còn cả em gái nhà cậu của cậu bé nữa, cũng thích cướp mẹ của cậu bé, mỗi lần về nhà ngoại chơi là con bé đó đều ăn vạ làm nũng với mẹ, còn vòi mẹ mua kẹo cho nó ăn.

Đó là mẹ của cậu bé, không phải mẹ của em họ, mắc gì phải mua cho em họ chứ!

Hừ, tóm lại Đông Tử không thích loại sinh vật mang tên em gái!

Nhóc Mập gãi ót, hơi xấu hổ nói: “Nó nghe thấy tớ với Thuận Thuận bàn tính đi tìm cậu, nó tự theo đến đây, dù sao nó cũng biết đường lên núi mà.”

Nhóc Mập với Thuận Thuận đều biết Đông Tử không thích Tam Ni, thật ra hai cậu nhóc cũng không thích Tam Ni lắm, Tam Ni đi theo bọn họ, không chịu làm gì cả nhưng cứ muốn chia đồ ăn ngon mà bọn họ cực khổ tìm được, nếu không chia cho Tam Ni, nó sẽ khóc lóc than vãn bản thân tội nghiệp ra làm sao.

Bọn họ cũng thấy phiền muốn ch.ết!

Tam Ni biết đám Đông Tử đều không thích dẫn theo mình, nhưng nó có chiêu của mình: “Mấy anh không dắt theo em, em sẽ đi méc thím Ba!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play