Thấy Khê Bảo yên tĩnh rúc trong lòng ngực mình, Vân Tố Thanh thấy lòng đau như cắt, chuyện ngày hôm qua đã khiến cô bé sợ hãi rồi.
“Khê Bảo ngoan, mẹ còn phải phụ bà ngoại nấu cơm, một lát nữa mẹ với các cậu sẽ lên trấn, để anh Đông Tử chơi với con được không?”
Khê Bảo rất ít khi về nhà bà ngoại, cho nên vẫn chưa quen thân với các thành viên trong nhà, cô bé hỏi: “Mẹ ơi, có khi nào ông bà ngoại, các cậu với các anh sẽ không thích Khê Bảo hay không?”
Giống như ở nhà vậy, ngoại trừ mẹ ra thì tất cả mọi người đều không thích Khê Bảo, nói Khê Bảo là cục nợ.
Khê Bảo không biết cục nợ là gì, nhưng một khi bà nội không vui sẽ mắng cô bé là khi không rước cục nợ vào nhà, cô bé biết nó chẳng tốt lành gì.
“Không đâu con, cậu và các anh đều thích Khê Bảo mà.” Nghe con gái nói, hốc mũi Vân Tố Thanh chua xót, suýt nữa đã không cầm được nước mắt.
Khê Bảo gặp ác mộng cả đêm, lúc này rất mệt mỏi, cô bé rúc trong lòng Vân Tố Thanh, một lúc sau lại ngủ thiếp đi.
Khi Khê Bảo thức dậy lần nữa, mẹ với các cậu đã đi ra ngoài.
Sáng nay bà ngoại không ra ruộng, bà nghe thấy có tiếng động trong phòng Khê Bảo bèn vội vàng đi vào mặc đồ cho cô bé.
“Khê Bảo, đi nào, ra ăn cơm với bà ngoại.”
Nhà họ Vân không thiếu sức lao động, nhất là sau khi được chia ruộng theo đầu người, cuộc sống tốt hơn trước kia nhiều, nhưng vì còn có vài đứa nhỏ đang đi học, cho nên trong nhà vẫn túng thiếu như trước.
Trước kia cháo buổi sáng loãng đến mức có thể đếm được gạo trong chén, hôm nay bà ngoại cố tính cho nhiều gạo hơn, múc cho Khê Bảo một chén cháo đặc.
Khê Bảo nhận lấy bữa sáng, lễ phép nói: “Cảm ơn bà ngoại.”
Bà ngoại xoa cái đầu nhỏ của Khê Bảo, cười nói: “Đúng là bé ngoan, ăn sáng xong bảo anh Đông Tử dắt cháu đi chơi một lúc.”
Năm nay Đông Tử lên tám tuổi, tháng chín này là cậu bé tới tuổi đi học, nhưng trong nhà còn mấy đứa bé lớn hơn đang đi học, học phí không ít, cho nên cả nhà định để cậu bé học trễ một năm.
“Cần bà ngoại đút cho cháu ăn không?”
Khê Bảo lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Bà ngoại, cháu có thể tự múc ăn.”