Khê Bảo mang theo bức tranh chạy vội sang nhà Vân Thanh Sam.
Vừa vào trong nhà cô bé đã thấy Hâm Hâm úp mặt vào tường, khóc nức nở, nhất là khi nhìn thấy Khê Bảo, nước mắt cô bé lập tức lăn dài trên má, trông rất đáng thương.
Khê Bảo vội vàng hỏi: “Hâm Hâm ơi, sao em lại khóc vậy?”
Đông Tử vừa nhìn thấy tư thế quen thuộc của Hâm Hâm là biết ngay ngọn ngành, bật cười: “Chắc chắn lại làm chuyện xấu gì đó, bị mẹ phạt rồi.”
Tiếng khóc của Hâm Hâm ngừng lại một chút, khuôn mặt tròn trịa như quả táo nhăn nhó, cất giọng như bà cụ non: “Anh Năm, hư!”
“Được được được, anh Năm hư.” Đông Tử lẩm bẩm: “Lúc nào cũng nói anh hư, chẳng phải lần nào em bị phạt cũng là anh đi năn nỉ mẹ thay em sao, đồ vô lương tâm.”
Khê Bảo đi lên bế Hâm Hâm: “Nói cho chị Khê Bảo nghe, em làm gì mà bị mẹ phạt vậy? Để chị đi năn nỉ mợ giúp em nhé?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play