Mật Thành chính là nơi cậu bé lớn lên.
“Cố Nam Khê, tại sao cậu lại vẽ bức tranh này?” Kỷ Cảnh Nghiên nhìn Khê Bảo, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ: “Chắc hẳn cậu chưa từng đến Mật Thành đúng không?”
Khê Bảo giật thót tim, mẹ dặn không được tùy tiện để lộ khả năng tiên tri của mình, nhưng vừa rồi cô bé vẽ quá say sưa, thật sự không biết Kỷ Cảnh Nghiên đứng nhìn và còn nhận ra nơi xuất hiện trong tranh.
“Tớ mơ thấy.” Cô bé không biết giải thích thế nào, dù sao nói mơ thấy vẫn dễ được chấp nhận hơn là nói “nhìn” thấy.
Nhưng Kỷ Cảnh Nghiên lại không hề nghi ngờ, vẻ mặt dần trở nên nặng nề: “Cậu mơ thấy Vương Uyển Tâm đi Mật Thành, sau đó ở Mật Thành xảy ra động đất?”
“Tớ không chắc có phải động đất không, tớ chỉ mơ thấy một hình ảnh như vậy, sao đó cứ cảm giác tâm trạng bất an, lo lắng, nên mới nghĩ đến việc vẽ bức tranh này.” Khê Bảo nhìn Kỷ Cảnh Nghiên: “Cậu biết nơi này không?”
Từ nhỏ đến giờ Khê Bảo chỉ ở Đồng Thành và thủ đô, Mật Thành ở đâu cô bé hoàn toàn không biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT