Qua mấy ngày ở chung, anh ấy phát hiện thật ra Khê Bảo rất thông minh, lại còn rất nhạy cảm.
Mấy lời bàn tán vừa rồi, chỉ mong cô bé đừng để trong bụng.
“Khê Bảo, cậu thấy cháu ngồi trên xe cứ nhai nhóp nhép, là đang ăn vụng đồ ăn ngon sao?” Vân Thanh Sam chọn một đề tài nhẹ nhàng, cười tủm tỉm hỏi.
“Không có cậu ơi, Khê Bảo không có ăn vụng đồ ăn ngon, mà cháu đang tự nói chuyện với mình đó.”
Đông Tử cũng gật đầu làm chứng: “Khê Bảo không ăn gì hết, con làm chứng.”
Vân Thanh Sam cười nói: “Ồ, vậy cháu tự nói chuyện gì thế?”
“Không nghe không nghe, cháu đang niệm kinh rụt đầu.” Khê Bảo thẹn thùng cúi đầu: “Vừa rồi mấy thím kia đang nói về chuyện của cháu với mẹ, cháu không muốn nghe.”
Vẻ mặt Đông Tử mờ mịt: “Bà Vương với mấy thím kia nói xấu em với cô Bốn, sao em không nói với anh?”
Đông Tử ảo não, vừa rồi cậu bé ngồi trên xe bị cảnh vật ven đường hấp dẫn, cậu bé còn thấy trên cây cổ thụ trước cửa thôn nọ có một con bọ cánh cứng…
Tiếng nói chuyện ầm ĩ của mấy bác gái kia lọt vào tai cậu bé còn chẳng dễ nghe bằng tiếng đám ve kêu râm ran trên cây.
Khê Bảo chớp mắt: “Đúng thế, em cũng không nghe thấy gì hết!” Từ nãy đến giờ cô bé đều nghiêm túc nói chuyện với bản thân, sau đó không còn nghe thấy họ nói gì nữa.
Đông Tử gật đầu hùa theo như thật: “Đúng đó, thật ra anh cũng không nghe thấy gì hết, bọn họ ồn quá chừng.”
Khê Bảo gật đầu.
Mới đầu Vân Thanh Sam nghe Khê Bảo nói vậy bỗng thấy rất đau lòng, không ngờ cô bé nghe người lớn xì xào bàn tán nhiều quá, cuối cùng lại tự biết điều tiết cảm xúc bản thân.
Nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại của hai đứa con nít, anh ấy bỗng thấy dở khóc dở cười.
Thấy nét mặt Khê Bảo vẫn bình thường, thật sự không bị ảnh hưởng, lúc này anh ấy mới yên lòng.
Em gái ly hôn là sự thật, bị người ta đàm tiếu vài câu cũng là bình thường, dù sao thì mấy chuyện này ở trong thôn cực kỳ hiếm gặp, có vài nhà cãi nhau ầm ỹ cả đời, nhưng lại không ly hôn.
Anh ấy chỉ lo Khê Bảo còn nhỏ, sẽ bị lời đồn đãi làm tổn thương.
Cũng may là Khê Bảo rộng lượng hơn anh ấy nghĩ nhiều.
Vân Thanh Sam nghĩ xong xuôi, anh ấy không khỏi ôm Khê Bảo chặt hơn.
Khê Bảo nhìn thấy mồ hôi trên mặt cậu, vội giơ tay áo lên lau mồ hôi giúp anh ấy: “Cậu mệt rồi đúng không, Khê Bảo lớn rồi không cần cậu bế nữa đâu.” Cậu Ba còn xách theo quá chừng đồ, chắc chắn là rất nặng.
Ôi, con bé này sao lại tri kỷ, biết quan tâm người khác đến vậy cơ chứ.
Vân Thanh Sam không nhịn được mà cọ mặt mình lên khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Cậu không thấy mệt.”
Cậu Ba không cho Khê Bảo xuống, cô bé cũng chỉ đành chu môi thổi gió phù phù lên mặt giúp cậu Ba mát hơn.
Rồi sau đó đột nhiên nước miếng theo gió thổi phun ướt luôn mặt cậu Ba.
Khê Bảo chột dạ, vội đưa tay lau.
Vân Thanh Sam: “...” Đông Tử đứng bên dưới cười nắc nẻ.