Lúc này đã là giữa trưa, chẳng biết từ lúc nào trên bầu trời đã bị một tầng mây đen che phủ, trời vừa nóng vừa mù tối, nhìn tiết trời cứ như sắp có mưa, đi một lát đã túa mồ hôi ra, Vân Thanh Sam còn xách theo không ít đồ, áo sơ mi trên người anh ấy đã ướt đẫm.
Ba người đi trên đường cái sau đó rẽ vào một ngõ nhỏ, chỉ một lúc sau đã dừng lại trước một căn nhà xây bằng đá.
Căn nhà trước mặt không to bằng một nửa nhà họ Vân, nhưng với người ở thị trấn mà nói, nhà nào có căn nhà thế này đã coi là khấm khá rồi.
Lúc Từ Văn Lị đi ra mở cửa, cô ấy vừa liếc một cái đã nhìn thấy cô bé trắng hồng mềm mại trong lòng Vân Thanh Sam.
Đôi mắt cô ấy sáng lên: “Bé cưng nhà ai vậy nè!”
Cô ấy là người yêu cái đẹp, nếu không trước kia với điều kiện gia đình và công việc ổn định như thế, cô ấy sẽ không gả cho “thằng nhóc nghèo” Vân Thanh Sam.
Chỉ vừa liếc mắt một cái, Khê Bảo xinh xắn đáng yêu đã lọt ngay vào mắt xanh mợ Ba.
Vân Thanh Sam cười nói: “Đây là Khê Bảo nhà em Tư đó, Khê Bảo, đây là mợ Ba của cháu này.”
“Cháu chào mợ Ba.” Khê Bảo ngọt ngào chào hỏi.
Sau vài ngày ở chung, Khê Bảo đã thật sự coi ông bà ngoại, các cậu như người nhà mình, cô bé biết mợ Ba là mẹ của anh Đông Tử, cho nên không sợ hãi chút nào, ngược lại còn cảm thấy thân thiết.
Bởi vì ngoài mẹ ra, cậu Ba với anh Đông Tử là người cô bé thân thiết nhất.
Từ Văn Lị nghe thấy tiếng bé gái ngọt ngào như đường, trái tim thiếu nữ xém tan chảy.
“Mau, mau lên, để mợ bế, để mợ bế nào!” Từ Văn Lị lập tức dang tay đón Khê Bảo, đôi mắt cô ấy ngập tràn vui mừng, cô nhóc này thật là đáng yêu, nhìn muốn cắn một miếng quá.
Có điều mới gặp mặt lần đầu, Từ Văn Lị lo mình vồ vập quá làm Khê Bảo sợ, nên cố kìm nén nhiệt tình.
Cô ấy bế Khê Bảo đi vào trong nhà.
Hai cha con Vân Thanh Sam bị bơ đẹp ngay trước cửa: “...”
Đông Tử bất lực gọi to: “Mẹ!”
Từ Văn Lị giật mình, bước chân khựng lại, cô ấy quay đầu, nở nụ cười rạng rỡ: “Ôi, con trai cưng của mẹ, sao con cũng tới vậy?”
Đông Tử: “...” Đây có thật là mẹ ruột của cậu bé không vậy?
Cậu bé to đùng đứng ngay trước cửa, thế mà mẹ lại không thấy!
Từ Văn Lị quay ngược lại, một tay nắm lấy tay con trai, cả người ngập tràn vui sướng: “Lâu rồi con mới về ngoại, mẹ đã để dành được rất nhiêu đồ ăn ngon cho con trai cưng nè, đương nhiên, cũng có phần cho Khê Bảo đấy.”
Từ Văn Lị chỉ nói hai ba câu đã cứu vớt được tâm hồn tổn thương của Đông Tử.
Vân Thanh Sam xách túi đồ đi theo sau lưng một lớn một nhỏ, khuôn mặt lạnh tanh phiếm chút dịu dàng ấm áp.
“Thanh Sam về đấy à.” Mẹ của Từ Văn Lị là một bà cụ hiền lành, bà cụ chống gậy bước ra, vừa thấy cái túi to oạch trong tay Vân Thanh Sam thì đã bắt đầu trách: “Về thì cứ về, sao lại mang nhiều đồ về quá vậy, thời buổi này có dư dả mấy đâu con.”
“Chỉ là chút đồ ăn nhà trồng, chẳng phải thứ quý hiếm gì đâu mẹ.” Vân Thanh Sam trả lời bà cụ, sau đó xách đồ đi vào trong bếp.
Mẹ Từ hiểu tính Vân Thanh Sam cho nên cũng không nói nhiều, tuy nhà bà cụ không giàu có gì nhưng vẫn đầy đủ hơn nhà họ Vân một chút, thôi thì chờ khi nào Văn Lị về nhà chồng, bà cụ lại mua thêm chút đồ thực dụng đưa cô ấy mang về là được.
Bà cụ quay đầu nhìn sang, rồi thấy Từ Văn Lị ôm một cô bé xinh xắn đi lại, còn Đông Tử nhảy nhót sau lưng mẹ, bà cụ lập tức cười gọi: “Đông Tử, cục cưng của bà, mau lại đây cho bà xem thử!”
Đông Tử run rẩy, lén liếc nhìn Khê Bảo một cái, bà ngoại gọi như vậy làm cậu bé thấy xấu hổ.
Bà cụ Từ nắm tay Đông Tử nhìn từ đầu xuống chân cậu bé, hài lòng gật đầu: “Vừa cao vừa chắc nịch.” Sau đó lại nhìn Khê Bảo trong lòng Từ Văn Lị: “Ôi chao ôi, sao con bé này trông giống như đồng tử bên tòa sen của Quan Âm vậy nè, trông lanh lợi quá! Con cái này ai đây?”
“Là con gái của em chồng con, tên là Khê Bảo.” Từ Văn Lị nói, sau đó cô ấy không nhịn được mà hôn một cái lên má Khê Bảo, rồi mới hài lòng thả cô bé xuống, cười tủm tỉm nói: “Để mợ đi lấy kẹo cho cháu nhé.”
Dụ dỗ con nít là nghề của cô ấy, dùng kẹo để dụ là chuẩn không cần chỉnh.
Bà cụ Từ đã từng gặp Vân Tố Thanh, trong ấn tượng của bà cụ cô là một cô gái xinh đẹp nết na, lần trước Thanh Sam về đã kể chuyện cô ly hôn cho Văn Lị nghe.
Tố Thanh không sai trong chuyện này, lại nuôi dạy được một cô bé ngoan ngoãn ngây thơ, khiến ai thấy cũng đau lòng.
Tiếc quá… Ôi chao, cũng tại số.
Chờ hôm nào chân bà cụ khỏe rồi lên thị trấn xem thử, coi có nhà nào thích hợp hay không.