Từ thôn Tường Vân lên thị trấn phải đi bộ liên tục một tiếng đồng hồ, Vân Thanh Sam còn mang theo không ít đồ ở nhà đến biếu nhà vợ, lại còn phải dẫn theo cả Đông Tử với Khê Bảo, cho nên anh ấy quyết định sẽ thuê xe trâu đi.

Đánh xe chính là A Vượng nhà ở cuối thôn, chân ông ấy bị thọt, cộng thêm hồi trẻ nhà nghèo quá nên không cưới nổi vợ, bây giờ tranh thủ mấy ngày nông nhàn đánh xe trâu kiếm chút tiền để nuôi đứa cháu gái nhặt ở trên núi.

“Chào ông A Vượng.” Đông Tử lễ phép chào hỏi với A Vượng.

Khê Bảo được cậu bé dắt tay cũng ngoan ngoãn chào hỏi theo anh.

A Vượng nhìn thấy Khê Bảo, đôi mắt vẩn đục sáng lên: “Chà, tiên nữ từ đâu ra thế này?”

“Ông A Vượng ơi, đây là em Khê Bảo của cháu đấy.” Đông Tử nghiêm túc giới thiệu với ông A Vượng.

Cả thôn Tường Vân không lớn, A Vượng cũng đã nghe về chuyện con gái nhà Vân Thụ Hoài ly hôn rồi dẫn theo một bé gái về.

Thật ra ông ta không ngờ cô bé này lại xinh như vậy, đôi mắt vừa to vừa tròn, đen lay láy, rất lanh lợi, khuôn mặt tuy gầy nhưng trán cao rộng, tướng mạo nhìn là biết người có phúc.

Vân Thanh Sam chất đồ lên xe trâu, sau đó bế Khê Bảo lên, còn Đông Tử đã trèo lên xe kiếm chỗ êm từ lâu.

Bọn họ đến khá sớm, sau đó mới lục tục có mấy thím với mấy cô ở thôn tới, tất cả đều ôm theo một rổ trứng gà hoặc một rổ rau xanh mơn mởn, nhìn là biết sẽ mang đến chợ bán.

Đầu tiên bọn họ chào hỏi với Vân Thanh Sam, sau đó liếc mắt thấy Đông Tử và một cô bé xinh xắn như tiểu đồng trong tranh tết đang ngồi xếp bằng cạnh nhau, không khỏi ngạc nhiên: “Kia là con gái của Tố Thanh đấy hả?”

Vân Thanh Sam gật đầu, anh ấy không muốn nói nhiều về Khê Bảo.

Ngày đó thím Vương đã nhìn thấy Khê Bảo, khuôn mặt cô bé vừa nhỏ vừa vàng, đôi mắt to, trông gầy gò như mấy đứa suy dinh dưỡng, hơn nữa đầu tóc rối xù như tổ quạ, không dễ thương chút nào.

Nhưng cô bé trên xe lúc này được thắt hai bím tóc, còn dùng dây đỏ thắt thành nơ bướm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, nhìn đâu cũng thấy xinh, cứ như đổi một người khác vậy.

Thím Vương thấy vậy thì ngẩn người, chỉ mới có mấy ngày sao thay đổi nhiều đến vậy!

Có câu ba người đàn bà họp thành cái chợ, chờ đến khi xe trâu xuất phát, trên xe trâu đã xuất hiện mấy cái chợ.

Đám chị em ríu rít bàn tán chuyện nhà này, rỉ tai nhau chuyện nhà kia, không bao lâu đề tài trò chuyện của họ đã chuyển sang Khê Bảo.

“Nói ra cũng tội, nghe nói cái đứa con dâu mới cưới nhà họ Dương có bầu ễnh bụng rồi, bà Chu đi đồn khắp thôn đó, xì, nhìn cái bộ dạng đắc ý của bà ta, cứ như là chỉ mình con đó biết đẻ vậy.”

“Đúng là đồ mặt dày vô liêm sỉ, con trai bà ta lén lút ăn nằm với góa phụ, bà ta còn không biết xấu hổ mà đi khoe khoang!”

“Chỉ có con bé này với Tố… Khụ khụ…”

Cả đám đang nói, rồi bỗng giật mình phát hiện trên xe còn có anh trai của Vân Tố Thanh.

Có lẽ vì thấy nói xấu sau lưng người khác là không tốt, cho nên nhất thời cả xe bỗng lặng ngắt như tờ.

Suốt cả đường đi Vân Thanh Sam im lặng không hé răng, vừa đến thị trấn, bọn họ không đi chợ nên xuống xe đầu tiên, anh ấy một tay bế Khê Bảo, tay kia xách đồ, dặn Đông Tử chạy theo sau.

Mãi đến tận khi ba người xuống xe, mấy chị mấy thím trên xe mới dám thở phào.

Má ơi, cái thằng Ba nhà họ Vân không nói tiếng nào mà mặt sầm sì như hung thần, làm cho bọn họ chẳng dám hó hé gì luôn, cảm thấy như có tảng đá đè trên ngực, đến thở còn phải thở thật khẽ.

Vân Thanh Sam vừa xuống xe một cái họ mới dám thở phào.

“Xì, Vân Tố Thanh nó đã dám ly hôn rồi còn sợ người ta đàm tiếu à?” Thím Ngô lẩm bẩm một câu, nhưng mấy người trên xe lại không ai phụ họa bà ta, thấy vậy bà ta bực tức bĩu môi.

Người bên cạnh cười mỉa, nếu bà ta có gan tranh cãi thì sao vừa rồi không nói thẳng mặt thằng Ba nhà họ Vân đi?

Đến tận khi không còn thấy chiếc xe trâu nữa, Vân Thanh Sam mới cẩn thận nhìn nét mặt Khê Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play