Bốn anh em Vân Dịch Bằng hái rất nhiều sim, lúc về nhà lấy cân ra cân thử, không ngờ được hơn mười ký!

Không ít chút nào.

Vân Dịch Bằng để lại cho Khê Bảo với Đông Tử một, hai ký ăn chơi, sim nếu không rửa có thể để mấy ngày mà không hỏng, đủ cho hai đứa con nít ăn tới ngán.

Số còn lại họ định mang lên thị trấn bán.

“Gì? Cái này mọc đầy cả núi mà cũng có người bỏ tiền ra mua à?” Lưu Xuân Phương giật mình.

Vân Dịch Bằng cười nói: “Bà nội ơi, thị trấn có nhiều công nhân làm việc ở nhà máy lắm, sao mà có thời gian lên núi hái sim chứ, với lại hình như núi chỗ họ không có sim thì phải. Ở thị trấn có một cái chợ chồm hổm, lần trước cháu thấy có người hái cả lý gai đi bán, mà bán cũng đắt hàng lắm, cho nên lần này tụi cháu cũng định hái ít sim mang lên chợ bán thử thế nào.”

Ở thị trấn Đông Dương có một cái chợ nhỏ, mấy năm nay không còn bắt tội đầu cơ trục lợi nữa, cho nên người trong thôn thỉnh thoảng sẽ mang một ít đồ tiếc của không nỡ dùng đi đổi với người ở thị trấn, dần dà đã hình thành một cái chợ chồm hổm ở đây.

Cứ mùng bốn, mùng chín âm lịch sẽ họp chợ một lần, hôm đó mọi người sẽ mang theo đồ muốn bán đến chợ trao đổi, Lưu Xuân Phương có tới đó bán trứng gà mấy lần.

“Vậy thử bán xem sao, dù sao cũng là đồ hái trên núi xuống, cho dù bán không được cũng không lỗ. Đúng rồi, sắp tới tháng chín, khi nào tới ngày khai giảng mấy đứa phải về sớm hơn hai ngày, nghe chưa?” Lưu Xuân Phương dặn dò một câu.

Ba anh em Vân Dịch Bằng đồng ý.

Ngày hôm sau, Khê Bảo còn chưa thức dậy thì ba anh em Vân Dịch Bằng đã đạp xe đi rồi.

Lúc Khê Bảo thức dậy nghe thấy ba anh đã lên thị trấn, cô bé không khỏi thấy mất mát.

Tuy chỉ mới ở chung một ngày nhưng cô bé thật sự rất thích mấy anh.

Vân Thanh Sam thấy Khê Bảo buồn đến héo hon, không còn vẻ hoạt bát vui vẻ như hôm qua, anh ấy lóe lên ý định, rồi hỏi: “Khê Bảo này, hôm nay cậu sẽ lên thị trấn, cháu muốn đi không nào?”

Đôi mắt Khê Bảo lập tức sáng ngời: “Lên thị trấn ạ? Cháu nghe Ngưu Oa kể ở thị trấn tấp nập, đông người lắm, đúng không vậy cậu?”

“Đúng vậy, Khê Bảo muốn đi xem không?”

Khê Bảo gật đầu: “Muốn ạ.”

Cô bé ngừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: “Là rất rất rất muốn ạ.” Trước kia cô bé chưa được đi thị trấn bao giờ.

Vân Thanh Sam buồn cười: “Vậy Khê Bảo ăn sáng nhanh đi, lát nữa cậu dắt cháu với Đông Tử lên thị trấn thăm mợ Ba của Khê Bảo nhé, mợ Ba còn chưa được gặp Khê Bảo bao giờ đâu.”

“Thôi anh Ba à, hôm nay anh còn phải chạy lên Đồng Thành một chuyến, hay là..” Vân Tố Thanh sợ sẽ gây thêm rắc rối cho anh mình, nói anh ấy đừng dắt theo Khê Bảo.

Nhưng nhìn thấy Khê Bảo vui vẻ như vậy, cô lại không nỡ ngăn cản.

Vân Thanh Sam liếc em gái mình: “Em cũng biết Văn Lị thích bé gái thế nào mà. Khê Bảo nhà mình vừa ngoan vừa dễ thương, lần trước Văn Lị đã nói muốn gặp Khê Bảo miết, em không cho Khê Bảo đi, Văn Lị không gặp được con bé sẽ càm ràm anh đó.”

Mợ Ba nhà họ Vân tên là Từ Văn Lị, tên nghe tao nhã, mà công việc của mợ Ba cũng tốt, là giáo viên tiểu học ở thị trấn, nhà mẹ đẻ cũng ở thị trấn, điều kiện trong nhà không tệ chút nào.

Lúc trước mợ Ba quyết định sẽ cưới nông dân chân lấm tay bùn như Vân Thanh Sam, đã khiến không ít người sợ đến ngẩn người.

Mấy ngày nữa trường học sẽ khai giảng, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, hơn nữa mẹ Từ Văn Lị đi đứng bất cẩn bị ngã đau chân, cho nên dạo gần đây Từ Văn Lị phải về nhà chăm sóc bà cụ.

Ngày mùa vừa xong, Vân Thanh Sam đã rảnh rỗi hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ lên thị trấn thăm vợ.

Cũng đã mấy ngày Đông Tử chưa được gặp mẹ, trong lòng đã bắt đầu nhớ nhung, cậu bé nghe cha nói sẽ dẫn mình với Khê Bảo lên thị trấn thăm mẹ, cậu bé mừng húm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play