Thỉnh thoảng hái mấy bông hoa xinh xinh tặng cho Khê Bảo.
Mới vừa mắng, cậu ấy lại chạy tới một chỗ khác, anh Cả, anh Hai cũng lười mắng tiếp, ba anh em lớn lên ở núi rừng, cho nên A Trình đi chơi tự biết đường về, họ chỉ cần trông chừng Đông Tử và Khê Bảo không chạy lung tung là được.
Đúng lúc này, Khê Bảo vốn đang ngồi thảnh thơi trên tảng đá chơi đùa với mấy bông hoa đột nhiên đứng bật dậy, căng thẳng đảo mắt nhìn xung quanh, hét toáng lên: “Anh Ba, anh Ba mau quay lại đây!”
“Có chuyện gì vậy Khê Bảo?” Anh Cả Vân Dịch Bằng đang hái sim gần Khê Bảo, cậu ấy không dám đi quá xa em gái, lúc này nghe thấy tiếng gọi đây sốt ruột của Khê Bảo, bèn vội vàng chạy tới.
Khê Bảo xoay người trượt xuống khỏi tảng đá, Vân Dịch Bằng chạy tới đón lấy cô bé.
“Anh Cả ơi, có một con rắn to đang đuổi theo anh Ba, mau gọi anh Ba về đi!”
Sắc mặt Vân Dịch Bằng tái mét: “A Lương, em đi tìm A Trình đi.”
Anh ấy không nghĩ nhiều, cho rằng Khê Bảo ngồi trên cao nên nhìn thấy tình huống của A Trình.
Thạch Đầu là anh trai của Thuận Thuận, to gan hơn Thuận Thuận nhiều, anh ấy vừa nghe Khê Bảo nói đã xung phong đi tìm Vân Dịch Trình cùng Vân Dịch Lương.
Vừa rồi anh ấy có thấy Vân Dịch Trình đi về hướng kia.
Chờ đến khi cả hai người lần theo dấu chân Vân Dịch Trình chạy nhảy để lại, quả nhiên một lúc sau đã tìm thấy cậu ấy đang trèo trên cây.
Thạch Đầu khó hiểu: “Đâu có rắn đâu!”
“Rắn? Rắn gì cơ?” Vân Dịch Trình nghe thấy tiếng động thì quay đầu, thuận miệng hỏi một câu, sau đó hưng phấn chỉ lên cây nói: “Hai anh đến đúng lúc lắm, em vừa tìm được một cái tổ chim, trong tổ chim đó có trứng đấy!”
Cậu ấy đang định trèo lên cây lấy trứng chim, thì bọn họ đến.
Thạch Đầu vừa nghe thấy vậy thì quên béng luôn mục đích mình đến đây làm gì.
Đám con trai trời sinh đã thích mấy cái này rồi, nhất là trứng chim ăn rất ngon, đã gặp sao mà có thể bỏ qua chứ?
Vân Dịch Lương cũng chạy tới, cậu ấy vén tay áo định trèo lên cây, còn gấp hơn cả Vân Dịch Trình với Thạch Đầu nữa.
“Anh Hai, Anh Ba, anh Thạch Đầu đừng trèo!” Giọng sốt ruột của Khê Bảo vang lên sau lưng ba người.
Vân Dịch Bằng thả tay Khê Bảo, vội chạy tới kéo ba người tránh xa cái cây kia.
“Anh Cả, tụi em có thấy rắn đâu, chắc là Khê Bảo nhìn nhầm rồi. Trên cây có một tổ đầy trứng chim, tụi em lên lấy… lấy…” Vân Dịch Lương đang nói bỗng dưng ngắc ngứ.
Nét mặt của Thạch Đầu và Vân Dịch Trình đang nhìn tổ chim phía trên cũng trở nên hoảng sợ.
Bọn họ đứng sát Khê Bảo với Vân Dịch Bằng, nhìn từ góc này, có thể thấy rõ trên tổ chim có một con rắn màu đen với cái đầu hình tam giác đang thè lưỡi, rõ rành rành, nó cũng đang nhắm vào mấy quả trứng chim kia.
Vừa rồi bọn họ đứng dưới tán cây, do khuất nắng cộng thêm con rắn màu đen nằm sát trên nhánh cây, trông không khác gì nhánh cây, nên bọn họ hoàn toàn không thấy nó!
Nếu như bọn họ trèo lên cây, muốn tránh cũng không có chỗ tránh, chắc chắn sẽ bị rắn cắn.
Mà con rắn kia vừa nhìn là biết rắn độc.
Nhóm Vân Dịch Trình sợ đến mức sởn da gà.
“Có… Có rắn thật kìa!” Vân Dịch Trình nhìn về phía Vân Dịch Lương và Thạch Đầu: “Lúc nãy em còn tưởng hai người hù em nữa cơ.”
“Cái này không phải do bọn anh nói đâu, là Khê Bảo nói.” Vân Dịch Lương với Thạch Đầu không dám tranh công, vừa rồi nếu không phải Khê Bảo với anh Cả chạy đến cản lại, có lẽ cả ba người đều bị rắn cắn rồi.
Vân Dịch Bằng đứng bên cạnh không nói gì, chỉ khẽ liếc nhìn Khê Bảo một cái, quay đầu lại gọi đám Đông Tử chuẩn bị xuống núi về nhà.
Ở đây đúng là có rất nhiều sim, mới hái một lúc mà họ đã chất đầy mấy cái túi và gùi mang theo.
Lúc xuống giữa sườn núi, cả đám nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Bây giờ đang là lúc nóng nhất mùa hè, đám con nít năng động chạy tới chạy lui giữa trời nắng chan chát, cả đám nóng đến mức thở hổn hển, lúc này nghe thấy tiếng nước, bỗng thấy mệt lả cả người.
“Nước chỗ này là đầu nguồn, vừa sạch vừa ngọt thanh, mình uống một chút thuận tiện rửa mặt rửa tay, nóng ch.ết mất thôi.” Đám con nít đi dưới trời nắng gắt, khuôn mặt đứa nào cũng đỏ ửng lên, nhất là làn da Khê Bảo trắng nõn, vết đỏ càng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Chị gái của nhóc Mập hâm mộ sờ mặt Khê Bảo: “Da Khê Bảo trắng hồng trông đáng yêu quá chừng, giống như con nít ở thành phố vậy đó.”
Nghe người ngoài khích lệ, Khê Bảo vẫn hơi xấu hổ một chút, cô bé thấy các anh chị đều ngồi ở bờ suối rửa mặt, uống nước, nhưng Khê Bảo không khát nên chỉ ngồi bên cạnh, mở to đôi mắt đen láy nhìn ngó xung quanh.
Đột nhiên, cách đó không xa có thứ gì đó lóe lên, Khê Bảo đi tới, tò mò vạch bụi cỏ ra…