Lần gần nhất Hạo Hạo gặp Cố Vệ Gia là hai năm trước, lúc đó nó mới vừa lên bốn, còn chưa có ký ức, cho nên bây giờ gặp lại anh thì không nhận ra anh là ai.
Nó vung chân đá đạp lung tung, gào khóc: “Cái ông xấu xa kia, có biết cha tôi là ai không! Cha tôi chính là binh vương Cố Vệ Gia nức tiếng lẫy lừng, chờ cha tôi về tôi sẽ bảo cha đánh chết ông!”
Cố Vệ Gia tức quá hóa cười, đánh bốp bốp lên cái mông béo mập của nó, làm cho Hạo Hạo đau đến mức khóc la inh ỏi.
Anh híp mắt lại, nhìn về phía Lâm Tiểu Yến lúc này im thin thít như ve sầu mùa đông, hỏi: “Là ai dạy Hạo Hạo mấy lời này?”
Lâm Tiểu Yến lễ phép nói: “Là, là tôi dạy cậu chủ, mỗi lần Hạo Hạo ra ngoài chơi đều hâm mộ các bạn nhỏ khác có cha dẫn đi chơi, nên tôi nói với cậu chủ là cha cậu là anh hùng, là binh vương trong quân đội, vì muốn sau này cậu bé lớn lên sẽ lợi hại giống như ông chủ thôi.”
Đối mặt với những lời chỉ trích của Tần Ngữ Quân, Lâm Tiểu Yến không sợ hãi, nhưng khi bị Cố Vệ Gia nhìn chằm chằm, cô ta đã sợ tới mức chân tay nhũn hết cả ra.
“Vú Lâm, vú thả con xuống, con khó chịu lắm, thả con xuống đi mà!” Hạo Hạo khóc đến mức mặt mày đỏ ửng, nhưng Cố Vệ Gia không dao động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play