Sim, thật ra người trong thôn hay gọi là Hồng Sim, hoặc có một cái tên rất hay là Đào Kim Nương.

Tháng bảy, tháng tám chính là lúc Đào Kim Nương chín rộ, đám con nít trong thôn coi nó là đồ ăn vặt, sim chín có màu tím đen, càng đen càng ngọt, ăn cực kỳ ngon, sim còn màu xanh hoặc màu đỏ là vẫn chưa chín, có vị rất chát.

Con nít thị trấn rất ít khi thấy mấy loại quả dại trên núi thế này, cho nên lần này ba anh em định về nhà hái một ít mang đi bán, nghe người lớn ở thị trấn nói sim còn ủ rượu được nữa.

Vừa rồi Đông Tử có nói muốn đi tới Ngưu Vĩ Tiêm, bọn họ thấy sim ở đó cũng được, vừa to vừa đen sẫm, lại còn có rất nhiều cây sim, có điều vì đường núi gập ghềnh khó đi nên tụi con nít trong thôn ít đi lên đó.

Đã quyết định xong xuôi, sáng hôm sau, ba anh em Vân Dịch Bằng, Vân Dịch Lương, Vân Dịch Trình vác ba cái túi da rắn trên vai, rồi xách thêm hai cái gùi to, Đông Tử với Khê Bảo cũng xách theo cái rổ nhỏ của mình theo các anh rồng rắn lên núi.

Thuận Thuận và nhóc Mập rủ thêm anh chị của mình đi cùng, cả nhóm gặp nhau ở sau núi.

Tam Ni cũng muốn đi, nếu đi theo mấy anh nhà họ Vân, sau khi về chắc chắn họ sẽ chia cho nó rất nhiều hoa quả dại.

Có điều bà nội bảo nó ở nhà trông em trai, nên nó không thể đi theo được.

Thật ra lúc nhìn thấy Khê Bảo cũng đi theo, Tam Ni đã động lòng rồi, Đản Đản em trai nó cũng bằng tuổi Nam Khê.

Nam Khê được đi, Đản Đản cũng đi được.

Đông Tử nghe nó nói vậy thì không nhịn được cười mỉa: “Khê Bảo không đi nổi thì mấy anh có thể thay phiên nhau cõng em ấy, em trai em không đi nổi thì em tự cõng đúng không?”

Tam Ni không trả lời, đương nhiên nó không đủ sức cõng Đản Đản, nó còn đi không nổi kia kìa.

Có điều nếu bảo các anh trai của Đông Tử cõng cũng không được, nó không thân với họ.

Còn anh chị của Thuận Thuận với nhóc Mập lại càng không thể.

Một nhóm cả con nít lẫn người lớn rồng rắn kéo nhau lên núi, khung cảnh rất hoành tráng, Khê Bảo được anh Cả dẫn đầu đoàn nắm tay, tâm trạng cô bé vô cùng kích động.

Lúc cô bé còn ở thôn Thủy Dương luôn lẻ loi một mình, rất ít con nít chịu chơi với cô bé.

Nhưng từ ngày về nhà bà ngoại, cô bé không còn cô đơn nữa, có rất nhiều anh chị chịu chơi với cô bé, còn hay quan tâm hỏi han cô bé nữa.

Cô bé đi chưa thấy mỏi mà các anh, chị đã tranh nhau bế cô bé, anh Thuận Thuận còn tặng cho cô bé một cây kiếm tự làm bằng tre, cây kiếm không lớn lắm, nhưng mỗi lần vút kiếm sẽ vang lên tiếng giòn tan, làm cho Đông Tử hâm mộ đến mức chảy nước miếng.

Lên đến Ngưu Vĩ Tiêm, đập vào mắt họ là một đồi hoa tím nở rộ, đẹp tuyệt vời

Đào Kim Nương màu đen vừa to vừa tròn, chỉ mới chạm tay vào đã rơi, cắn một miếng, nước quả màu đỏ tía chảy đầy cả miệng cả tay, nhuộm cả bàn tay trắng nõn của Khê Bảo thành màu mận chín.

Khê Bảo đỏm dáng nhuộm móng tay thành màu mận chín, bàn tay be bé trắng nõn, trông vô cùng xinh xắn.

Vân Dịch Trình không chăm chỉ hái sim như anh Cả, anh Hai, cậu ấy khá là năng động, chạy sang chỗ này một chút rồi chạy sang chỗ kia một chút, giống như khỉ con được thả về rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play