Rõ ràng tối nay anh ấy vẫn ăn lượng cơm giống như ngày thường, hôm nay còn ăn thêm một chén canh cá nữa!

Vân Thanh Tùng là người kiệm lời, nhưng tốc độ ăn canh không hề chậm hơn Vân Thanh Bách chút nào, có thể nhìn ra được anh ấy cũng cảm thấy canh ăn rất ngon.

“Em Tư à, canh cá em nấu không tanh chút nào!” Lại còn rất tươi ngon!

“Nếu chị dâu muốn học thì chờ tới mùa nước lũ, bắt được cá ngoài suối rồi em dạy chị nấu.” Vân Tố Thanh cười nói.

Đồ ăn trong nhà hầu như là chị dâu Cả Trịnh Sơ Mai nấu, thức ăn nhà họ Vân cũng giống những nhà khác trong thôn, lúc này người thôn Tường Vân chỉ lo có được no cái bụng hay không mà thôi, nào có tâm trạng nghiên cứu nấu nướng thế nào cho ngon miệng.

Cá Trịnh Sơ Mai cũng từng nấu rồi, nhưng mà ăn vào cứ cảm thấy tanh, lại còn nhiều xương, cho nên con nít trong nhà không thích ăn cho lắm, có điều nhà người khác cũng đều thế, không ai cảm thấy nó là bất thường, tốt xấu gì cũng là thịt, tóm lại có thể giải cơn thèm.

Cô ấy không ngờ rằng thì ra canh cá có thể ngon đến như vậy!

Người lớn trong nhà mỗi người chỉ được non nửa chén canh cá, ăn hết rồi mà vẫn còn ứa nước miếng, còn con nít mỗi đứa được một chén, ăn xong ai nấy cũng còn thòm thèm.

Sau khi ăn xong, mấy anh em Vân Dịch Bằng liếc nhìn nhau: “Hay là ngày mai mình đừng đi Ngưu Vĩ Tiêm nữa mà đi bắt cá đi?”

Canh cá cô Bốn nấu đã câu mấy con giun thèm ăn trong bụng bọn họ ra rồi.

Khê Bảo thấy tất cả mọi người đều khen canh mẹ nấu rất ngon, cô bé còn mừng hơn cả mình được khen.

“Mẹ không những nấu canh cá ngon mà mẹ còn biết nấu nhiều món lắm, hơn nữa món nào cũng ngon hết!” Khê Bảo nhanh miệng quảng cáo với các anh.

Đông Tử nói: “Cô Bốn nấu cơm ăn ngon như vậy, sao em không ăn nhiều một chút, trông em bé như cái kẹo í!”

Em trai Tam Ni bằng tuổi Khê Bảo, thế mà đã cao hơn Khê Bảo một cái đầu, lại còn chắc nịch.

Khê Bảo năm tuổi rưỡi, nhưng cô bé lại chỉ cao bằng mấy đứa bé ba, bốn tuổi trong thôn.

Khê Bảo cúi đầu: “Bà nội không cho Khê Bảo ăn quá nhiều, nói cho Khê Bảo ăn là lãng phí lương thực.”

Vân Dịch Bằng tức giận: “Nói bậy!” Đúng là quá đáng!

Khê Bảo hoảng sợ: “Khê Bảo không có nói bậy...”

Vân Dịch Bằng thấy mình to tiếng làm Khê Bảo sợ, vội vàng trấn an cô bé: “Anh Cả không nói Khê Bảo, sau này Khê Bảo về nhà rồi, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!”

Đông Tử phá đám: “Anh Cả, ăn nhiều cháo quá buổi tối phải đi tiểu đêm mệt lắm.”

“Vậy sao em không ăn nhiều khoai lang vào?”

“Ăn khoai lang thì xì hơi thúi lắm.”

Đông Tử mới vừa nói xong, bỗng có một tiếng “bủm” vang lên, cả nhà đồng loạt nhìn về phía cậu bé.

Mặt Đông Tử đỏ như tôm luộc.

Khê Bảo với các anh lập tức cười ha ha, chút thương cảm, phẫn nộ vừa rồi đã bay mất tăm.

Mấy anh em quay sang thương lượng một chút, quyết định vẫn đi lên núi.

Không bàn đến chuyện cá lớn như con cá hôm nay rất hiếm gặp, mà cho dù có gặp cũng không dễ bắt được, huống hồ ngày mai bọn họ còn phải lên thị trấn lại, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi, bọn họ cần phải làm thêm nhiều hộp diêm hơn nữa để kiếm thêm chút tiền học phí.

Còn cả chữa bệnh cho A Thần cũng tốn rất nhiều tiền…

Lần này bọn họ về, thật ra là định đi hái ít sim mang lên thị trấn bán.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play