Theo sau cậu ấy là một thiếu niên vô cùng hoạt bát, trời sinh khuôn mặt non choẹt búng ra sữa, mỗi lúc cười rộ lên sẽ có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến ai gặp cũng thích, đây là Vân Dịch Trình, đứng thứ ba trong lứa cháu.

Kỳ nghỉ hè này ba anh em được một chú là bạn của chú Ba giới thiệu, lên thị trấn làm việc vặt cho một xưởng diêm, hôm nay được phát lương, lại còn cho một ngày nghỉ, cho nên ba anh em cùng nhau về.

Đông Tử với Khê Bảo từ trong bếp chạy ra.

Vân Dịch Lương và Vân Dịch Trình vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bé gái lạ mặt trông rất trắng trẻo xinh xắn.

Thấy anh Hai, anh Ba đều nhìn chằm chằm Khê Bảo, Đông Tử nhanh giới thiệu Khê Bảo thêm lần nữa.

“Anh Hai, anh Ba, hai anh đừng thấy Khê Bảo còn nhỏ nhưng lợi hại lắm đó, em kể cho hai anh nghe…”

Đông Tử kể chuyện sáng nay Khê Bảo theo cậu bé lên núi rồi phát hiện rất nhiều rau dại và chuyện cô bé bắt được cá lớn ở suối cho hai anh.

Vừa khéo Vân Dịch Bằng cũng gánh nước về đến, nghe cậu bé kể với A Lương và A Trình về “hành động vĩ đại” của Khê Bảo thì không khỏi buồn cười.

Vừa rồi trên đường về Đông Tử có kể cho cậu ấy nghe, về đến nhà Đông Tử lại kể cho cô Bốn, tính cả lần này nữa là lần thứ ba.

Nghe thấy Vân Dịch Lương với Vân Dịch Trình ồ lên đầy ngạc nhiên, sau đó luôn miệng khen Khê Bảo, Đông Tử rất hài lòng, từ lúc nghe Đông Tử tâng bốc mình thì Khê Bảo đã thẹn thùng rồi, bây giờ lại vui vẻ nhận lấy lời khen này.

Chờ một lúc sau, Vân Thụ Hoài, Lưu Xuân Phương với ba anh em Vân Thanh Tùng trở về, Đông Tử lại bắt đầu liến thoắng kể lại “sự tích” của em gái Khê Bảo, quả nhiên hai anh em lại được người lớn khen ngợi tiếp.

Đông Tử hoàn toàn hóa thành tên cuồng em gái.

Mà ngày hôm nay, tâm trạng Khê Bảo cứ lâng lâng như trên mây.

Từ trước đến giờ cô bé chưa từng nhận được nhiều lời khích lệ như vậy, cảm giác vui mừng này khiến cô bé choáng váng, lâng lâng như uống rượu, chỉ biết cười hì hì.

Vân Tố Thanh không kho cá mà nấu canh cá.

Hôm nay là thứ sáu, bọn nhỏ đi làm ở thị trấn về, con cá này chỉ nặng có một ký, nếu kho thì mỗi người chỉ được hai đũa là hết, cho nên cô nấu canh cá để có thể ăn được nhiều hơn.

Tay nghề nấu nướng của Vân Tố Thanh vô cùng tốt.

Sống ở nhà họ Dương mấy năm, tay nghề của cô ngày càng tiến bộ.

Bà Chu là người keo kiệt bủn xỉn, sao mà nỡ dùng nhiều dầu để nấu cơm, chỉ cần đổ một chút dầu là bà ta đã bắt bẻ đay nghiến cả buổi, mà thợ mộc Dương với anh em Dương Phú Thuận lại rất kén ăn, mỗi ngày Vân Tố Thanh nấu cơm đều tính toán rất kỹ, vừa phải tiết kiệm dầu mà vừa phải ngon, đúng là không phải người bình thường có thể làm được.

Có điều cô là người thông minh, ngần ấy năm trời đã luyện được tay nghề nấu nướng cực đỉnh.

Một con cá nhỏ tẹo, nhưng nấu ra được một nồi canh bự, nước canh màu trắng ngà có ít váng dầu vàng nhạt nổi trên mặt canh, sau đó rắc thêm một ít hành lá tươi thơm, màu sắc rất đẹp mắt, múc một muỗng cho vào miệng, hương vị thơm ngon đến mức người nhà họ Vân suýt thì nuốt cả lưỡi.

“Em Bốn, sao canh cá em nấu ăn ngon quá vậy!” Vân Thanh Bách húp xì xụp nửa chén canh, cảm thấy càng đói bụng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play