Khê Bảo nhìn thấy nụ cười ấm áp của Vân Dịch Bằng, mới dám to gan hơn một chút, mềm mại chào hỏi: “Anh Cả ơi.”

Vân Dịch Bằng cảm thấy như có ngàn bông hoa nở rộ trong lòng mình, thấy Khê Bảo nhìn chằm chằm chiếc xe đạp của mình, vội nói: “Khê Bảo có muốn ngồi không?”

Đôi mắt Khê Bảo sáng rỡ: “Em cũng được ngồi sao?”

“Sao lại không được, nào, anh Cả đèo em!” Vân Dịch Bằng ôm Khê Bảo đặt lên yên sau, có điều xung quanh suối toàn là cát không thể đạp xe, cậu ấy phải dắt bộ.

Đông Tử - người bị ngó lơ: “…Anh Cả, còn em nữa.”

Trước kia anh Cả về, yên xe của anh Cả chỉ dành riêng cho cậu bé.

Có điều nhìn Khê Bảo hưng phấn như vậy…

Thôi vậy, nhìn cái dáng vẻ chưa trải sự đời của Khê Bảo, thôi nhường cho em ấy vậy.

Vân Dịch Bằng đẩy xe đạp, xoay người nhìn Đông Tử, nói: “Thằng Hai, thằng Ba đang đi phía sau sắp đến rồi đó, lát nữa em về cùng hai em ấy đi.”

Một mình cậu ấy đèo hai đứa em trai cao to xêm xêm mình, mỏi chân quá chừng.

Đường vào thôn Tường Vân toàn là dốc núi, chỉ đành để đám Dịch Trình đi bộ.

“Vậy cũng được, mà con cá này sắp chết rồi, anh Cả cầm về nhà làm cá trước đi, tối nay mình ăn cá!” Đông Tử đẩy cái rổ ra.

Lúc này Vân Dịch Bằng mới sực nhớ ra vừa rồi hình như Đông Tử kêu có người muốn cướp cá của nhà họ.

“Cá, em bắt?” Vân Dịch Bằng hơi ngạc nhiên.

Đông Tử xua tay: “Không phải, là Khê Bảo bắt đó.”

“Thật sao?” Tuy rằng Vân Dịch Bằng không tin lắm, nhưng trước nay Đông Tử là đứa bé thành thật, cậu ấy nhìn Khê Bảo đang ngồi trên yên sau tỏ vẻ thẹn thùng, không tiếc lời khen ngợi: “Khê Bảo nhà ta lợi hại quá đi!”

Đôi mắt xinh đẹp của Khê Bảo lập tức sáng rỡ, mi mắt cong cong, trông rất đáng yêu!

Đông Tử là một tên cuồng em gái.

Vân Dịch Bằng đạp xe về nhà, phía sau chở theo Đông Tử và Khê Bảo.

Leng keng leng keng leng keng.

Tiếng chuông lanh lảnh vang vọng khắp con đường thôn khúc khuỷu, hai bàn tay be bé của Khê Bảo nắm chặt góc áo anh Cả, khuôn mặt nhỏ giãn ra.

Lúc ba người về nhà, ngoại trừ Vân Tố Thanh chuẩn bị vo gạo nấu cơm thì những người khác ở ngoài ruộng vẫn chưa về, Đông Tử với Khê Bảo xung phong nhận việc nhóm lửa cho Vân Tố Thanh.

Vân Dịch Bằng đi một vòng quanh sân, phát hiện lu nước cạn đáy, bèn lấy thùng ra ngoài gánh nước.

Không bao lâu sau, cửa cổng bị đẩy ra.

“Bọn em về rồi anh Cả, tụi anh về rồi nè Đông Tử!”

Dẫn đầu vào nhà chính là một thiếu niên có khuôn mặt chữ điền, mày rậm cùng đôi mắt sắc như kiếm.

Cậu ấy là con trai lớn của anh Hai Vân Thanh Bách, cũng xếp hàng thứ hai trong lứa cháu nhà họ Vân, tên là Vân Dịch Lương, được di truyền vóc dáng lực lưỡng của cha Vân Thanh Bách, năm nay chỉ mới mười ba tuổi mà đã cao xêm xêm Vân Dịch Bằng rồi, mà sức lực cũng chẳng thua kém mấy.

Cậu ấy thả cái túi quân đội xuống, sau đó đi một vòng quanh sân, nhìn thấy đống củi chất lộn xộn trong sân, vội vàng ôm củi đi chẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play