Nó càng lớn, sức càng mạnh, tính nết lại lươn lẹo, dù sao Đông Tử cũng nhỏ hơn nó mấy tuổi, tuy sức cậu bé không yếu nhưng vẫn yếu thế hơn.

Khê Bảo thấy Đông Tử sắp lao vào đánh nhau với Thiết Sơn, cô bé sốt ruột vô cùng, ôm rổ chạy về nhà gọi người lớn.

Leng keng, leng keng…

Đột nhiên, tiếng chuông xe đạp lang lảnh vang lên trên con đường nhỏ, một bóng dáng quen thuộc chầm chậm xuất hiện trước mắt đám nhỏ.

Đông Tử quay ngoắt đầu lại, vui mừng kêu to: “Anh Cả, anh mau lại đây, đám Thiết Sơn muốn ăn cướp cá nhà mình nè!”

Khê Bảo nghe thấy tiếng la của Đông Tử, cô bé mở to đôi mắt nhìn về phía con đường lớn trong thôn.

Chỉ thấy một thiếu niên cao ráo đạp chiếc xe đạp Đại Giang cỡ 28 đang lao xuống dốc núi, đạp nhanh về hướng dòng suối.

Lúc Thiết Sơn nghe Đông Tử la lớn là bắt đầu đổ hèn rồi, anh em nhà họ Vân cao to lực lưỡng, không dễ dây vào, vừa thấy thiếu niên đạp xe về hướng này, nó nào dám dây dưa nữa, vội vàng co giò bỏ chạy.

Đông Tử có bốn anh em, anh Cả Vân Dịch Bằng với anh Ba Vân Dịch Trình là con bác Cả Vân Thanh Tùng, anh Hai Vân Dịch Lương và anh Bốn Vân Dịch Thần là con trai bác Hai Vân Thanh Bách, còn cha Đông Tử là con thứ ba trong nhà, Vân Thanh Sam.

Người đạp xe về hướng này chính là anh Cả Vân Dịch Bằng, năm nay mười bốn tuổi, học cấp hai trên thị trấn.

Người phương Nam hầu như không cao lắm, nhất là ở cái thời thiếu ăn thiếu mặc này, con nít mười ba, mười bốn tuổi ít đứa nào cao hơn một mét bảy lắm.

Nhưng con cái nhà họ Vân đều rất cao, Vân Dịch Bằng đã cao một mét bảy mươi mấy, nhìn rất có sức uy hiếp, chẳng trách Thiết Sơn sợ bỏ chạy.

Vân Dịch Bằng dừng xe đạp bên cạnh Đông Tử, thò đôi chân dài chống chiếc xe, cậu ấy liếc nhìn theo hướng Thiết Sơn đang cắm đầu chạy, mắng to: “Đồ hèn!”

Chỉ là tên ỉ mạnh hiếp yếu.

Nói rồi cậu ấy vỗ lên yên sau xe mình, nói với Đông Tử: “Trèo lên, anh chở em về nhà.”

Nếu là trước kia chắc chắn Đông Tử mừng húm, sau đó trèo lên yên ngồi ngay ngắn.

Nhưng lần này cậu bé lại kéo Khê Bảo đang đứng ngơ ngác bên cạnh lại gần, nói với Vân Dịch Bằng: “Anh Cả, em ấy là Khê Bảo!”

Vân Dịch Bằng khẽ nhíu cặp chân mày đậm đen: “Nam Khê nhà cô Bốn hả?”

Khê Bảo, tên thật là Dương Nam Khê, bây giờ đã sửa họ thành Vân Nam khê.

Khê Bảo không thân với Vân Dịch Bằng, cô bé có hơi sợ người lạ, nên lặng lẽ trốn ra sau lưng Đông Tử.

Vân Dịch Bằng đã nghe kể về chuyện cô Bốn ly hôn.

Hồi cậu ấy còn nhỏ người lớn đều bận rộn ra ruộng kiếm công điểm, cậu ấy là do một tay cô Bốn nuôi lớn, là đứa cháu có tình cảm sâu nặng với cô Bốn nhất, lần này cậu ấy về là vì muốn thăm cô.

Vân Dịch Bằng gạt chân chống xe xuống, đi đến trước mặt Khê Bảo, bế cô bé lên, Khê Bảo nhỏ xíu như con nít lên ba, lại còn nhẹ bẫng làm Vân Dịch Bằng hơi nhíu mày, nhưng ngoài mặt vẫn cười khanh khách: “Thì ra đây là Khê Bảo đáng yêu nhà mình đấy à, anh là anh Dịch Bằng của em, sau này em cứ gọi anh là anh Cả như Đông Tử là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play