Đương nhiên Đông Tử cũng nhìn thấy con cá trong lòng Khê Bảo, cậu bé bước lẹ đến bên cạnh cô bé, rồi ra hiệu cô bé thả cá vào trong rổ, lúc này mới nắm tay dắt em gái lên bờ.

“Khê Bảo à, em lợi hại quá chừng!” Đông Tử không nhịn được mà khen: “Bọn anh đông người như vậy cũng không bắt được nó, sao lại để em bắt được nhỉ.”

Khê Bảo nói: “Là con cá nó ngốc đó.” Tự bơi tới chân của cô bé rồi để bị bắt, chắc chắn là nó không biết nếu bị cô bé bắt là cô bé ăn thịt nó luôn.

Đông Tử: “...” Cảm giác thấy như bị đá xéo.

Nói con cá đó ngốc, nhưng vừa rồi cả đám chúng nó ra sức bắt mà có bắt được đâu?

Có điều thằng bé cúi đầu nhìn cá trong rổ, thôi vậy, con cá là do Khê Bảo bắt được, không so đo với em ấy.

Hai anh em lên bờ, quần áo ướt nhem, cậu bé tính dẫn Khê Bảo về nhà thay đồ trước.

Đông Tử nhớ lời mẹ ân cần dạy bảo, dặn dò cậu không được ra suối nghịch nước, nói con nít mà mặc quần áo ướt sẽ bị bệnh, phải tiêm thuốc!

Lần nào cậu bé nghe xong cũng dạ dạ dạ, mà vừa quay đầu một cái tai nọ lọt tai kia ngay.

Có điều Khê Bảo còn nhỏ, hơn nữa em gái còn yếu ớt như vậy, nhỡ đâu bị cảm thì phải làm sao?

Có điều hai anh em còn chưa kịp về thì đã bị một đám nhóc lớn hơn cản đường, cầm đầu chính là thằng nhóc Thiết Sơn.

Đông Tử ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Thiết Sơn, mấy người làm gì đó?”

Thiết Sơn vênh váo nhìn chằm chằm cái rổ cá của cậu, nuốt nước miếng, giơ cái ống trúc chỉ to bằng bàn tay người lớn ra, nói: “Đông Tử, tao dùng cá tôm với cua trong đây để đổi con cá của mày được không?”

“Không được, không đổi!” Có ngu mới đổi!

Đông Tử không ngốc, con cá Khê Bảo bắt rất to, mà cá Thiết Sơn đưa cho họ chỉ lớn cỡ đầu ngón tay, tôm cua càng khỏi phải nói, không có chút thịt, còn cá của cậu bé rất nhiều thịt.

Mấy con cá tôm bé tẹo kia phải dùng nhiều dầu chiên mới thơm được, nhưng có nhà nào xa xỉ như vậy đâu, dùng dầu ăn để chiên cá nhỏ?

Thiết Sơn híp mắt, đột nhiên ném cái ống trúc chứa tôm, cá vào trong rổ của cậu, rồi vươn tay muốn cướp con cá lớn.

Khê Bảo đã sớm để ý đến động tác của thằng nhóc, cô bé mau lẹ nhào về phía cái rổ, dùng cơ thể nhỏ nhắn của mình cản lại: “Anh ơi, anh ta muốn cướp cá!”

Đông Tử chắn trước mặt Khê Bảo, tranh cãi với Thiết Sơn, không cho thằng nhóc tới gần Khê Bảo với cái rổ.

Lúc này Thuận Thuận, nhóc Mập, A Hoa và Hắc Tử thấy Đông Tử bị ức hiếp, bèn nhanh chóng chạy tới giúp Đông Tử.

Chơi ở ven suối toàn là con nít, Thiết Sơn đã mười một, mười hai tuổi rồi mà còn chưa đi học, trở thành bá vương lũ con nít trong thôn, thường xuyên cướp đồ của mấy đứa bé khác, mỗi khi người lớn qua nhà nói chuyện, cha nó là tên nhu nhược không có chính kiến, còn mẹ nó thì mặc kệ, đứng ngay trước mặt người mắng vốn mắng nó hai ba câu là xong, còn trả treo lại rằng cũng chẳng phải thứ đáng giá gì, cần gì phải so đo với con nít.

Dần dà, Thiết Sơn càng ngang ngược bất trị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play