Thằng bé tên Thiết Sơn đứng gần con cá nhất, nó rón rén vươn tay ra, lúc này những đứa còn lại không dám động đậy, chỉ đứng bên cạnh tập trung quan sát chờ thời cơ.
Bọn nó biết cá không dễ bắt như vậy, Thiết Sơn đứng gần con cá nhất, nhưng trong tay nó không có dụng cụ bắt cá, tay không bắt cá không phải chuyện dễ dàng.
Quả nhiên, tay Thiết Sơn tuy nhanh nhưng cá còn nhanh hơn, lập tức bơi sang bên cạnh.
Như vậy rất tốt, đám con nít chực chờ bèn ba chân bốn cẳng vội vớt, có đứa cởi áo ra bắt, có đứa lấy đá đập, có đứa dùng gậy đập, cũng có đứa dùng rổ vớt giống Đông Tử.
Nhưng con cá kia cực kỳ linh hoạt, lắc lư cái đuôi vờn đám con nít quay vòng vòng, nhưng chẳng có đứa nào bắt được cả, ngược lại đứa này va phải đứa kia, té ầm xuống suối.
Mà con cá lớn đã sủi mất tăm.
Mấy đứa bé nhỏ tuổi hơn nghe lời anh chị dặn dò không dám xuống nước, chỉ đứng trên quan sát, cười vỗ tay khanh khách.
Khê Bảo cũng cười hùa theo, bắt cá đúng là thú vị ghê, cô bé cũng muốn bắt cá.
Cô bé nghĩ thế, bèn thọc chân xuống suối.
Nước suối chảy róc rách mát lạnh, rất thoải mái.
Khê Bảo nhớ tới lời mẹ dặn, không dám đi ra chỗ nước sâu, chỉ ngâm chân chỗ nước chảy ven bờ, cô bé cười đôi mắt cong cong.
“Khê Bảo, em đừng xuống nước, mau lên đi, anh cũng lên bờ ngay đây.” Đông Tử nhìn thấy Khê Bảo cũng xuống nước, bèn gọi to.
Khê Bảo đang định đồng ý, đột nhiên có thứ gì đó chạm nhẹ vào chân cô bé.
Cô bé cúi đầu nhìn thử, chà, là con cá lớn vừa rồi các anh bắt hụt!
Ánh mắt Khê Bảo nhìn con cá lớn sáng rực, cô bé nhớ đến món cá kho mẹ nấu, thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Cô bé căng thẳng đưa chân chạm vào nó, con cá dường như không có ý bỏ chạy, chỉ bơi vòng quanh bàn chân trắng trẻo của cô bé, cứ như đang muốn chơi đùa với cô bé.
Khê Bảo lập tức khom lưng, thọc hai tay xuống bên cạnh chân, ôm con cá lớn vào trong ngực, con cá nặng một ký vẫy mạnh đuôi làm cô bé ngã ầm xuống nước, Khê Bảo cười khúc khích, càng ôm chặt con cá trong lòng hơn.
Tối nay có cá ăn rồi!
“Khê Bảo!” Đông Tử thấy Khê Bảo ngã xuống nước thì hốt hoảng lắm, cậu bé không bận tâm đến con cá nữa, lập tức chạy vội về phía em gái.
Lúc Khê Bảo bắt cá vừa khéo quay lưng về phía cậu, lúc này nghe thấy tiếng hét của Đông Tử, cô bé lồm cồm bò dậy khỏi mặt nước, giơ con cá lớn trong tay lên, hét to: “Anh ơi, em bắt được cá rồi!”