Mấy đứa lớn hơn chút nữa, khi tới mùa gặt, tất cả đều phải ra ruộng phụ việc.
Mùa hè phương Nam mưa nhiều, mặt trời gay gắt, đám trẻ con trong thôn cả ngày chạy nhong nhong ngoài ruộng, đứa nào cũng phơi nắng đen như than, ít khi thấy bé gái nào xinh đẹp nõn nà như Khê Bảo.
Đông Tử nói: “Khê Bảo vốn đã xinh, lúc trước cô của mình bôi nước thảo dược lên mặt em ấy nên da mặt em ấy mới vàng đó.”
“Vậy tại sao cô của cậu lại bôi nước thảo dược lên mặt em ấy vậy?”
Đông Tử lắc đầu: “Cô không nói với mình.”
Khê Bảo đứng bên cạnh liếc nhìn Đông Tử, sau đó im lặng.
Thật ra cô bé biết, mẹ bôi nước thảo dược làm khuôn mặt cô bé chuyển thành màu vàng là vì không muốn bà nội bán cô bé đi.
Có điều đây là bí mật giữa cô bé và mẹ.
Bỗng nhiên, đôi mắt Khê Bảo sáng lên, chỉ vào cục đá màu đen cách đó không xa, kêu to: “Cá lớn, có cá lớn!”
Cả đám nhìn theo hướng cô bé chỉ, quả nhiên có một con cá màu xám đen khá lớn đang trốn phía sau cục đá.
Đó là một con cá trắm cỏ nặng chừng một ký, suối này vừa cạn vừa trong vắt, cá lớn như nó hầu như đã bị người lớn phát hiện bắt hết rồi.
Không ít nhà đông con cái, thịt rất đắt lại còn phải có phiếu thịt mới mua được, ngoại trừ ngày tết ra không mấy nhà nỡ bỏ tiền mua, có vài nhà một miếng thịt mỡ còn phải chiên đi chiên lại mấy lần, đến tận khi đen thui không còn chút mỡ nào mới nỡ ăn.
Cá suối không tốn tiền mua, ai bắt được là của người đó.
Con nít trong nhà thèm ăn thịt, người lớn thường ra ngoài suối bắt về đổi bữa cho con.
Nơi này nước cạn, hầu như không có cá lớn sống ở đây, hôm nay xuất hiện một con cá lớn đã thu hút tất cả con nít đang chơi ở suối.
Đông Tử có xách theo một cái rổ, vốn định dắt Khê Bảo đi nhặt chút vỏ sò, đá cuội cho cô bé chơi, đúng lúc có thể lấy cái rổ để bắt cá.
“Khê Bảo, em đứng ở trên bờ đừng xuống nước nghe chưa, anh đi bắt cá lớn cho em.” Đông Tử cẩn thận dặn dò em gái, sau đó xách rổ chạy như bay xuống suối.
Nước dưới suối rất trong, cũng không sâu, chỉ tới bắp chân đám Đông Tử.
Có mấy đứa nhỏ mười một, mười hai tuổi được nghỉ hè dẫn đầu lao về phía cục đá màu đen kia mò bắt.
Chúng cố tình đẩy đám con nít nhỏ tuổi hơn ra xa, Thuận Thuận và nhóc Mập một đứa gầy gò một đứa ục ịch, đều bị mấy đứa lớn tuổi hơn hất ra xa.
Đông Tử mới tám tuổi, nhưng cái đầu lại không nhỏ, sức cũng mạnh, cộng thêm tay chân lanh lẹ, cậu nhóc cố lẻn vào trong hàng ngũ.
Chớp mắt, con cá lớn nấp sau cục đá màu đen đã bị bốn, năm đứa con nít bao vây.
Ai bắt được cá thì phải xem bản lĩnh.
Trong lúc bắt cá chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay đều có thể để con cá trốn thoát, cho nên bốn, năm đứa bé vây quanh cục đá, sau đó mới nhích từng bước vào trong.