Trong lòng Tố Thanh luôn nghĩ tốt cho Dương Phú Thuận, không biết chừng ngày nào đó bị dụ quay lại.

Vả lại, tính tình người nhà họ Dương, bà coi như là đã nhìn thấu, cả đám người đó coi Tố Thanh như trâu như bò, bắt cô làm việc quần quật, chẳng có ai coi trọng con gái bà hết.

Nếu con gái bà bị thằng đó dụ về lại, còn có đường sống sao?

Bà nói hết lo lắng của mình cho Vân Thanh Sam nghe, sau đó muốn anh ấy tìm cách.

Thằng Ba này là đứa thông minh nhất trong mấy đứa con của bà.

Vân Thanh Sam nghe thấy mẹ lo chuyện này, bèn cười khẽ: “Thật ra con cũng nghĩ giống như mẹ vậy, có điều mẹ đừng lo, chắc chắn em gái sẽ không về lại nhà họ Dương đâu.”

Lưu Xuân Phương nhìn Vân Thanh Sam cười như hồ ly, trừng mắt lườm anh ấy, nôn nóng hỏi: “Sao con dám chắc như vậy, nói cho mẹ nghe.”

Vân Thanh Sam biết mẹ mình là người sốt ruột, cho nên không úp úp mở mở nữa: “Chẳng phải quả phụ họ Hứa kia dựa vào cái bầu để vào cửa nhà họ Dương sao, vậy tác thành cho cô ta là được. Hôm nay Dương Phú Thuận ly hôn với em gái, thuận tiện nhận giấy đăng ký với quả phụ họ Hứa kia luôn, sau này mấy chuyện xấu xa trong nhà họ Dương không liên quan gì đến em gái nữa.”

Lưu Xuân Phương nhớ lại quả phụ họ Hứa đã gặp ngày hôm qua, đôi mắt gian xảo liếc tới liếc lui trong nhà họ Dương, vừa nhìn là biết không phải thứ dễ chơi, sau này cưới về nhà đối đầu với bà Chu chanh chua kia, cái nhà đó náo nhiệt phải biết.

“Con làm?” Không phải bà chê, nhưng khuôn mặt quả phụ họ Hứa kia tròn đầy, cơ thể cũng đẫy đà, muốn giả vờ thảo mai cũng chẳng có vẻ nhu nhược yếu đuối mà còn trông rất tục tằng, xét từ góc nào cũng thua con gái bà, nếu bà là Dương Phú Thuận, có Tố Thanh như châu như ngọc đằng trước, cũng chướng mắt cái ả kia.

Nếu bụng Tố Thanh mà biết tranh đua một chút…

Có điều, nhìn thái độ của bà Chu và Dương Phú Thuận ngày hôm qua, quả phụ họ Hứa kia muốn dựa vào cái bầu để bước vào nhà họ Dương thì hơi khó.

Không ngờ rằng thằng Ba vẫn có chút bản lĩnh, lại giúp ả được như ý.

Vân Thanh Sam cười tủm tỉm.

Hôm nay quả phụ họ Hứa cũng lên trấn, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, Dương Phú Thuận không hề có ý muốn cưới ả, quả phụ Hứa thấy vậy không khỏi sốt ruột.

Vân Thanh Sam bèn tìm cơ hội nhắc nhở ả hai câu: “Cô mang thai con cháu nhà họ Dương, nếu Dương Phú Thuận không chịu trách nhiệm, chính là cưỡng h.iếp, mà bây giờ tội cưỡng h.iếp không nhẹ đâu, nghiêm trọng là phải bị xử bắn đó.”

Hai mắt quả phụ Hứa sáng trưng, đúng vậy, ả có thể dùng cách này uy hiếp Dương Phú Thuận cưới ả.

Tuy rằng cách này có lẽ sẽ làm Dương Phú Thuận phản cảm, nhưng mặc kệ đi, cưới xong đã rồi tính, có câu trước cửa nhà quả phụ lắm thị phi, ai bảo cuộc sống của ả cũng chẳng tốt đẹp gì chứ.

“Không đúng, vì sao anh lại giúp tôi?” Quả phụ Hứa đề cao cảnh giác.

Vân Thanh Sam thẳng thắn nói: “Tôi không muốn thằng đó có cơ hội dây dưa với em gái tôi, sau này thằng đó là chồng cô, cô nhớ quản cho chặt, nếu như thằng đó còn dám tới làm phiền em gái tôi, tôi đánh gãy cái chân thứ ba của nó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play