Cơm trưa nhà họ Vân rất đơn giản.
Bởi vì buổi chiều còn phải ra ruộng làm việc cho nên cháo buổi trưa nấu đặc hơn buổi sáng một chút, còn thêm một nồi khoai lang, ăn kèm là củ cải chua nhà muối, ăn rất bắt cơm.
Khê Bảo và Đông Tử được múc cho nửa chén cơm đặc, hai đứa ăn đến no tròn cả bụng.
Hai đứa bé dậy sớm, sau đó chạy nhong nhong trên núi cả sáng, cơm nước no nê, nắng hè gay gắt, hai mắt bắt đầu chùng xuống
Vân Tố Thanh dẫn Khê Bảo đi vào phòng nghỉ trưa.
Vân Thụ Hoài đã hứa đan rổ cho Khê Bảo, lúc này đang ngồi gần cửa chẻ tre, Lưu Xuân Phương ngồi trong nhà vá quần áo cho chồng, thấy Vân Thanh Sam muốn đi vào phòng bèn khẽ gọi anh ấy lại.
“Thằng Ba, sao hôm nay mấy đứa đi lâu quá vậy?”
Họ bắt đầu đi từ lúc trời tờ mờ sáng, đi bộ từ thôn Tường Vân lên trấn cũng chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ, Vân Tố Thanh đi ly hôn, chắc là không có hứng vừa đi vừa dạo đâu, thế mà đi mất cả một buổi sáng.
Vân Thanh Sam cười mỉa, trả lời mẹ: “Cái tên Dương Phú Thuận kia không muốn ly hôn, dây dưa hoài, rồi bị anh Hai đánh cho một trận mới chịu ngoan.”
“Xí, giờ mới hối hận, nếu biết thế thì đừng có làm!” Lưu Xuân Phương trề môi: “Mẹ thấy lần này em gái con quyết tâm rồi, hầy, con xem, ngày tháng bình yên không thích, cứ thích làm ra ba cái chuyện gièm pha kia.”
“Mẹ à, con thấy em ly hôn cũng tốt, mẹ xem mấy năm nay em làm trâu làm ngựa ở cái nhà kia khổ thế nào, nhìn già sắp bằng mẹ rồi. Sau này em về nhà rồi chẳng lẽ cuộc sống còn khổ hơn ở nhà họ Dương được sao?”
“Sao được chứ! Em gái con là đứa cần mẫn, cuộc sống có tệ thì sao tệ bằng mấy năm chịu tra tấn ở nhà họ Dương được?” Lưu Xuân Phương nhớ lại tối hôm qua Vân Tố Thanh khóc lóc kể cho bà nghe cuộc sống của cô mấy năm qua, tâm trạng bà vừa tự trách vừa đau xót.
Sao lại sợ người ngoài đàm tiếu rồi không dám đến nhà thông gia thăm con gái chứ, rõ ràng hai thôn gần sát nhau, thế mà con gái họ cưng như trứng nhiều năm đi lấy chồng lại khổ sở như vậy, nghĩ đến đây tim bà như bị khoét mất một lỗ.
“Thằng Ba à, mẹ nghĩ, tốt nhất là tìm cách nào để cắt đứt hoàn toàn chuyện Dương Phú Thuận với Tố Thanh đi con. Em gái con dễ mềm lòng, hai đứa nó là vợ chồng mấy năm ròng, ít nhiều cũng còn chút tình nghĩa. Mấy năm trước vì em con không sinh nở được mà bà Chu mới châm chọc đay nghiến em nó, nó đã tính ly hôn từ lúc đó rồi, để thằng Phú Thuận sớm cưới vợ mới, nhưng thằng Phú Thuận nhất quyết không chịu, chỉ khuyên mấy câu là em con lại mềm lòng ở lại, nếu không thì cũng không khổ tới tận bây giờ. Lần này khó lắm em con mới kiên cường như vậy, con nói xem hai thôn gần sát nhau, ra ngoài thể nào cũng sẽ gặp mặt, nếu thằng đó lại dây dưa với Tố Thanh, nói không chừng em con lại mềm lòng thì sao?”
Lưu Xuân Phương lo lắng không phải là vô lý.
Trước kia con gái bà xinh xắn thế nào, làng trên xóm dưới có vô số người đến nhà hỏi cưới, thế mà con bé chẳng ưng ai, xui xẻo sao mắt mù vớ phải thằng tệ bạc Dương Phú Thuận.
Dương Phú Thuận có chút tri thức, lại có vẻ ngoài tuấn tú nhã nhặn, gia cảnh lại giàu có, hồi đó cũng một lòng một dạ đối xử tốt với Tố Thanh, nếu không sao bà chịu gật đầu chịu gả con gái cho anh ta chứ.