Đông Tử nhìn bàn tay đen đúa của mình, không nhịn được mà thọc vào trong chậu, ra sức kỳ cọ, sau đó cậu bé giơ lên xem thử, rồi khó hiểu nói: “Sao tay cháu không trắng lên?”
Cảm giác đau xót trong lòng Vân Tố Thanh nhờ mấy lời ngốc nghếch của cậu cháu trai mà tiêu tan hết, lúc này không nhịn được mà cười phì ra tiếng.
“Trên mặt Khê Bảo là bôi một lớp nước thảo dược nên mới biến thành như vậy, phải rửa bằng nước thảo dược này mới sạch.”
“Khê Bảo đẹp như vậy, tại sao phải bôi nước thảo dược lên mặt ạ?” Đông Tử không hiểu nổi.
Vân Tố Thanh im lặng.
Cô vốn có ba chị em chồng, chị Cả lớn hơn Dương Phú Thuận hai tuổi, bởi vì có khuôn mặt xinh đẹp nên đã bị mẹ chồng cũ của cô bán đổi lấy sính lễ cao ngất, từ khi lấy chồng đến nay chưa về thăm mẹ lần nào.
Em Ba thì nhỏ hơn Dương Phú Thuận một chút, mấy năm trước chỗ bọn họ ăn không đủ no, bà Chu đã bán em ấy đổi một trăm ký lương thực, mà nhà chồng em ấy có một đứa con trai ngốc.
Con út thì nhỏ hơn Dương Phú Quý, năm nay mười sáu tuổi, bà Chu đã bắt đầu chọn mối cho cô ta.
Khi còn nhỏ Khê Bảo trông mũm mĩm dễ thương, ánh mắt bà Chu nhìn Khê Bảo làm Vân Tố Thanh kinh hồn bạt vía, cho nên cô mới nghĩ cách, từ từ che giấu làn da nõn nà của Khê Bảo.
Khê Bảo dần lớn, bà Chu thấy cô bé càng lớn càng xấu, thỉnh thoảng có mắng vài câu, nhưng không hề nghi ngờ.
Mãi đến tận bây giờ Vân Tố Thanh chưa từng để người nhà họ Dương phát hiện ra khuôn mặt thật của Khê Bảo.
Lưu Xuân Phương thấy nét mặt Vân Tố Thanh không vui, bèn vỗ nhẹ lưng Đông Tử, mắng: “Con nít con nôi, hỏi như vậy nhiều làm gì, còn không mau đi ăn cơm, đồ ăn nguội ngắt rồi kìa.”
Vân Thanh Bách đứng gần Khê Bảo, anh ấy bước vài bước đến cạnh cô bé, vươn hai bàn tay to ra xốc nách Khê Bảo nâng lên cao, để cô bé ngồi trên vai mình: “Khê Bảo, để cậu Hai cõng cháu đi ăn cơm, bà ngoại đã múc riêng cho cháu một chén cơm đặc rồi.”
Trong ba người cậu, cậu Hai là người cao to nhất, tận một mét tám mươi mấy, Khê Bảo ngồi trên vai cậu Hai, sung sướng cười khúc khích.
Đông Tử hét to đuổi theo: “Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn được ăn cơm đặc, bà nội không thể bất công!”
Lưu Xuân Phương cười mắng: “Được rồi, không thiếu phần cháu!”
“Bà nội là bà nội tốt nhất!” Tốt hơn bà nội Khê Bảo nhiều.
Khê Bảo gật đầu cái rụp, giống như gà con háu đói mổ thóc: “Bà ngoại là bà ngoại nhất tốt!”
“Hai tên chúa nịnh hót!” Lưu Xuân Phương cười không ngậm được miệng.
Vân Tố Thanh thấy Khê Bảo vui vẻ như vậy, khóe miệng cô bất giác cong lên.