Khê Bảo nghe thấy hai chữ ăn cơm thì hai mắt đã sáng lấp lánh.

Cô bé ngoan ngoãn đi theo Đông Tử về nhà.

Đông Tử thấy cô bé không gặng hỏi nữa mới lén thở phào một hơi.

Lúc hai anh em về đến nhà họ Vân, Lưu Xuân Phương đã nấu cơm xong xuôi, Vân Thụ Hoài cũng vừa ở ngoài ruộng về.

Đông Tử kéo Khê Bảo chạy đến trước mặt Vân Thụ Hoài, năn nỉ: “Ông nội ơi, chiều nay ông rảnh thì làm giúp Khê Bảo một cái giỏ nhỏ đi, ngày mai cháu dắt em ấy lên núi hái sim.”

Khê Bảo lo lắng nhìn Vân Thụ Hoài, sợ ông không đồng ý.

Ông nội cô bé là thợ mộc, cũng biết làm rất nhiều thứ, ông nội còn làm cho cháu của ông nội Cả và ông nội Ba rất nhiều đồ chơi nhưng không hề làm cho cô bé.

Trước nay Vân Thụ Hoài là người hiền hòa, ông cất cái cuốc sau cánh cửa, cười nói: “Được thôi, vừa hay lần trước làm đồ hốt rác vẫn còn dư một ít tre, lát nữa ăn cơm xong ông ngoại làm cho Khê Bảo liền, chịu không?”

Khê Bảo vui vẻ nói: “Cảm ơn ông ngoại!”

Vân Thụ Hoài cười khà khà xoa đầu cháu gái.

Một lúc sau, Khê Bảo đã nhìn thấy Vân Tố Thanh, ba người cậu và mợ Cả đi lên trấn về.

Cậu Ba vừa thấy Khê Bảo đứng trong sân nhìn chằm chằm họ, tim như mềm đi, bước vội tới bế cô bé, nói: “Sau này Khê Bảo là người nhà họ Vân rồi, hì hì, đời cháu nhà họ Vân chúng ta toàn là đám con trai lỳ lợm, cuối cùng cũng có một bé gái đáng yêu rồi.”

Nét mặt Lưu Xuân Phương cũng hiện ra mấy phần tươi cười: “Giải quyết xong xuôi rồi thì tốt, mau đi vào cửa tay ăn cơm.”

Vân Tố Thanh thấy Khê Bảo được cả nhà yêu thương, đến chị dâu Cả cũng cười tủm tỉm, tâm trạng thấp thỏm lo âu từ đêm qua cuối cùng cũng yên.

Gia cảnh nhà mẹ cô vốn đã nghèo khó, bây giờ có thêm hai miệng ăn là cô và Khê Bảo, cô chỉ sợ mấy chị dâu trong nhà có ý kiến.

“Khê Bảo lại đây, mẹ múc nước rửa tay cho con.” Trong sân có một lu nước rất to, người nhà họ Vân từ ruộng về đều sẽ đến chỗ cái lu múc nước rửa tay.

Khê Bảo ngồi xổm trước cái chậu gỗ, nghiêm túc xoa bàn tay bé xíu.

Đột nhiên cô bé nhìn vào khuôn mặt nhỏ xám xịt in bóng trong chậu nước, hàng lông mày lập tức nhíu chặt.

Vân Tố Thanh thấy vậy thì khó hiểu hỏi: “Khê Bảo, con sao vậy, còn chưa rửa tay xong sao?”

Khê Bảo lắc đầu, nghiêng đầu nhìn Vân Tố Thanh: “Mẹ, có phải mẹ đã từng nói Khê Bảo chính là cô bé xinh nhất trong thôn không?”

Vân Tố Thanh buồn cười, chọt nhẹ lên mũi cô: “Đương nhiên rồi.”

Khê Bảo chỉ vào Đông Tử cũng đang đứng rửa tay: “Nhưng mà anh Đông Tử không tin, anh ấy nói con nít không được nói dối, Khê Bảo không có nói dối. Mẹ ơi, anh Đông Tử nói bà ngoại là bà nội rất tốt, sẽ không bán con nít, vậy Khê Bảo có thể rửa sạch lớp bẩn trên mặt không?”

Sân nhà họ Vân đang ồn ào bỗng im phăng phắc.

Nghe thấy Khê Bảo nói, hốc mũi Vân Tố Thanh chua xót, cổ họng nghẹn ngào, cô vuốt ve cái đầu nhỏ của Khê Bảo, sau một lúc lâu mới thốt nổi thành lời: “Đúng vậy, Khê Bảo không nói dối, Khê Bảo nhà mình là cô bé xinh nhất thôn. Nào, để mẹ rửa cho con.”

Lưu Xuân Phương đã lại gần hai mẹ con, tối hôm qua bà lau mình cho Khê Bảo cũng phát hiện ra làn da cô bé cực kỳ trắng, vừa trắng vừa mềm mại, chỉ hơi mạnh tay một chút là đỏ ửng, không giống đám con nít cháy nắng đen thui trong thôn, nhưng mà khuôn mặt cô bé lại vàng như nghệ, còn có một lớp bụi xám xịt, nhìn giống như đã lâu chưa rửa mặt.

Bà còn cảm thấy buồn bực, con gái nhà mình là người yêu sạch sẽ, sao lại để mặt Khê Bảo bẩn thỉu thế này?

Đông Tử ngồi xổm cạnh chậu gỗ nhìn Vân Tố Thanh cầm một bó cỏ khô trong phòng ngủ ra, ném vào chậu gỗ, sau đó vào bếp múc nước ấm đổ vào chậu.

Ngâm một lúc, nước đổi thành màu vàng như nước trà, Vân Tố Thanh mới nhúng khăn tay xuống nước, vớt khăn lên vắt ráo, sau đó lau khuôn mặt Khê Bảo.

Khuôn mặt nhỏ của Khê Bảo chỉ lau một lúc đã sạch, mấy vết đen đen vàng vàng lập tức biến mất.

Cô bé cúi đầu nhìn khuôn mặt sạch sẽ in bóng trên mặt nước, vô cùng hài lòng.

Nét mặt Đông Tử hiện đầy ngạc nhiên, nhìn Khê Bảo khen ngợi: “Bây giờ Khê Bảo trông xinh quá chừng!”

Ngoại trừ mẹ, đây là lần đầu tiên cô bé được người khác khen đẹp, Khê Bảo chớp đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, hơi ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

“Cô ơi, cái nước thảo dược này thần kỳ ghê, có thể biến Khê Bảo trở nên trắng trẻo, xinh đẹp.”

Cậu bé cũng muốn trở nên trắng trẻo, tuấn tú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play