Ai ngờ nhánh cây ven đường lại móc trúng lỗ thủng trên cái gùi trên lưng nó, nó vừa quay người thì cái quai gùi đã tuột ra khỏi lưng.

Tam Ni loạng choạng ngã ầm xuống đất, lăn long lóc vài vòng, sau đó đụng trúng một bụi cỏ thấp.

Trùng hợp chính là bên cạnh bụi cỏ là một bãi phân trâu còn tươi, nó lăn xuống xui xẻo thế nào lại trúng ngay bãi phân trâu.

Đông Tử, Thuận Thuận, nhóc Mập: “...”

Ba người đồng loạt nhìn về phía Khê Bảo, không thể nào, cô nói trúng phóc rồi kìa!

Khê Bảo ngẩng đầu, khuôn mặt hằm hè, cô bé đã nói chị ta sẽ dính phân trâu mà chị ta không tin!

Tam Ni nhìn bãi cứt trâu trên quần áo mình, càng khóc tợn hơn nữa.

“Hu hu hu… Mấy người, mấy người đều ức hiếp em!” Nó vừa khóc lóc vừa kéo cái gùi chạy xuống dưới chân núi.

Khê Bảo đang đắc ý nhìn theo bóng Tam Ni khóc lóc bỏ chạy, thấy Thuận Thuận, Đông Tử với nhóc Mập lại nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt nhỏ của cô suy sụp: “Có phải mấy anh cảm thấy em xấu tính không?”

Cô bé nói Tam Ni dính cứt trâu, có phải bọn họ cũng sẽ giống đám Ngưu Bảo, Thủy Nha ở thôn Thủy Dương, cảm thấy Khê Bảo là bé hư, sau này không chơi cùng cô bé hay không?

Đông Tử lập tức lắc đầu, ủng hộ cô: “Không có, Tam Ni mắng Khê Bảo, Tam Ni mới xấu tính, hơn nữa tự nó ngã vào bãi phân trâu, đâu phải em sai, đúng không nào?”

Đông Tử híp mắt lại, đe dọa nếu bọn họ dám nói không phải là cậu bé sẽ tuyệt giao ngay.

Thuận Thuận và nhóc Mập vội vàng gật đầu phụ họa, mà thực tế thì là do Tam Ni mắng Khê Bảo trước, bản thân nó đứng không vững tự lăn vào bãi phân trâu còn nói bọn họ ức hiếp nó.

Nó thích vòi vĩnh lợi dụng người khác thì thôi, lại còn đổi trắng thay đen, quả nhiên mọi người không thích nó đều có lý do cả.

Khê Bảo lại tràn trề sức sống ngay.

“Anh Đông Tử, Khê Bảo không có thúi!” Cô ngẩng đầu nhìn Đông Tử, rất muốn nghe cậu bé tán thành.

Đông Tử lập tức gật đầu: “Không thúi!”

“Khê Bảo cũng không xấu, mẹ nói, Khê Bảo là bé gái xinh nhất thôn đó!” Khê Bảo nhìn Đông Tử, đôi mắt đen lay láy sáng lấp lánh, chờ Đông Tử gật đầu.

Đông Tử nhìn khuôn mặt nhỏ xám xịt của Khê Bảo, khẽ đảo mắt, liếc về phía Thuận Thuận và nhóc Mập.

Thuận Thuận nhếch miệng nói với cậu bé: “Cha mẹ gọi tớ về ăn cơm, tớ về trước đây!”

Nhóc Mập gãi ót, cười hì hì chạy theo sau lưng Thuận Thuận.

Khê Bảo bèn nhìn chằm chằm Đông Tử.

Đông Tử cụp mắt không dám nhìn thẳng vào cô bé, khẽ nói: “Mẹ anh dạy, con nít không được nói dối.”

Nói xong cậu bé quay người bắt đầu đi xuống chân núi, còn không quên ngoái đầu gọi Khê Bảo: “Mình đi lâu rồi, bà nội đang chờ hai đứa về nhà ăn cơm đó.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play