Cô Lý Thục Hoa vừa là chủ nhiệm lớp đồng thời là giáo viên môn toán giẫm lên tiếng chuông cửa bước vào từ cửa sau, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước lên bục giảng, sau khi đi ngang qua dãy bàn đầu tiên, nhìn thấy tình trạng thảm thiết của hai người, cô ấy hơi dừng chân, quan sát vài giây sau đó lắc đầu ngao ngán.
Cứ như đã thấy nhiều riết thành quen, đến mắng cũng lười, chỉ tặc lưỡi một tiếng rồi nói: “Bảo Ý, chẳng trách mẹ em lại nói khi không có nguy hiểm, em chính là nguy hiểm lớn nhất của anh trai em, em đã bao nhiêu tuổi rồi. Em tự xem lại mình đi…!!”
Bạn học Lương Bảo Ý xấu hổ cười trừ, vội vàng kéo Chu Gia Thuật đứng dậy.
Anh cái gì mà anh, cậu chỉ lớn hơn cô có hai tháng, mẹ cứ nói bậy với cô giáo.
Trong tiếng cười giòn giã, Lý Thục Hoa đã lên đến bục giảng, cô ấy liếc nhìn cả lớp, chờ khi học sinh bên dưới im lặng hết, cô ấy rút bài thi và giáo án kẹp dưới nách ra, cười tủm tỉm nói: “Lần này lớp chúng ta tiến bộ vượt bật, nhất là bạn mới nằm dưới mặt đất kia… Phần tử nguy hiểm, lần này xếp hạng hai trong lớp, hạng ba cả khối. Hơn nữa trong top mười cả khối, lớp 13 chúng ta đã có sáu bạn, thành tích không tệ, kỳ thi tiếp theo nhớ cố gắng hơn nữa, nâng cao thành tích.”
Nói rồi, cô ấy vỗ tay khen thưởng.
Năm trước có cải cách giáo dục, chọn lớp 19 làm lớp thí điểm, cho nên lần này bọn họ không chia lớp chuyên, khối mười một có tổng cộng ba mươi hai lớp, cạnh tranh dữ dội, trước kia lớp của cô ấy chỉ lọt vào top năm mươi, đây là lần đầu tiên có sáu bạn tiến vào được top mười lăm.
Dưới lớp tiếng vỗ tay tiếng hoan hô ầm ỹ, các bạn vỗ tay bôm bốp cùng chia vui, hãnh diện vì cả tập thể đã tiến bộ vượt bậc.
Có người cất lời trêu chọc: “Đồ gia truyền của Lương Bảo Ý có ích ghê gớm. Tại sao tui không có vinh hạnh được ngồi cùng bàn với bạn đứng nhất khối kia chứ.”
Bạn bên cạnh phụ họa: “Trúc mã tổ tiên nhà bạn Ý truyền lại, cậu có hâm mộ cũng không có đâu.”
Cả lớp cười vang.
Nghe đồn ông bà nội Lương Bảo Ý và Chu Gia Thuật quen nhau từ nhỏ, sau đó con trai nhà họ Lương và nhà họ Chu lại bằng tuổi nhau, là anh em tốt, hai anh em lớn lên lại cùng nhau đi lính, cùng nhau xuất ngũ, cùng nhau đi học đại học, cùng nhau tốt nghiệp, rồi lại lần lượt cưới vợ sinh con, mua nhà ở cạnh nhau làm hàng xóm, cho nên từ khi Chu Gia Thuật chào đời đã cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi với Lương Bảo Ý.
Năm lên tám, vì một sự cố mà Chu Gia Thuật không thể nói được nữa, trở thành người câm, tính cách trở nên hướng nội tự ti, lạnh nhạt với mọi người, chỉ có một mình Bảo Ý luôn kè kè bên cậu một tấc không rời, hai người cùng nhau đi học rồi tan học, như hình với bóng.
Từ nhỏ đến bây giờ hai người đều ngồi cùng một bàn, phụ huynh cũng đã nhờ vả giáo viên, Chu Gia Thuật không hợp ngồi chung với những người khác, hơn nữa chỉ có Bảo Ý biết ngôn ngữ ký hiệu mới có thể giao tiếp cùng cậu.
Cho nên dù ngồi chỗ nào thì hai người chưa từng xa nhau.
Mà đáng giận chính là thành tích cả hai đều rất tốt, chỉ là cách thức khác nhau.
Thành tích Chu Gia Thuật rất ổn định, nhưng thành tích của Lương Bảo Ý lại lúc cao lúc thấp, lúc thành tích tốt có khi vượt mặt Chu Gia Thuật, mà thành tích kém thì có khi lọt ra khỏi top mười, chỉ là cô và Chu Gia Thuật luôn kè kè như sinh đôi, cho nên dù lực học của cô không thua kém quá nhiều, nhưng lấy thành tích của cô so với thành tích luôn ổn định của Chu Gia Thuật thì có vẻ không ổn lắm.
Mà nếu lần nào thành tích của cô tụt hạng, Chu Gia Thuật đều bật hình thức quản lý khắc nghiệt, sau đó thành tích của cô tăng lên vượt bật.
Cho nên mọi người đều ghẹo Chu Gia Thuật chính là van điều tiết trí não của Lương Bảo Ý.