Thành tích thi tháng đã có, không có gì bất ngờ khi Chu Gia Thuật vẫn giữ vững hạng nhất.

Đề thi lần này rất khó, nhưng tổng điểm của cậu cao hơn người hạng hai tận ba mươi bảy điểm, đúng là không phải người phàm mà.

Sau khi chia lớp có rất nhiều gương mặt mới, tuy rằng trước kia từng nghe đồn về cậu ít nhiều, nhưng khi tiếp xúc gần với cậu thì các bạn không khỏi ngạc nhiên cảm thán, bởi vì họ cảm thấy nhan sắc và trí tuệ này khó mà tồn tại song song được.

Có người nói đùa rằng, bài thi toán của cậu phải ăn trứng ngỗng mới công bằng với khuôn mặt trời ban kia, nhưng đáng buồn thay cậu lại là thánh học danh xứng với thực.

Mấy bạn học bàn bên cạnh đang chụm đầu “gặm nhắm” hai câu hỏi khó cuối đề, thuận tiện nghe người khác ca thán bài thi toán của Chu Gia Thuật chỉ thiếu hai điểm là đạt điểm tuyệt đối, không nhịn được mà bật ngón tay khen ngợi, rồi thầm cảm thán, chẳng biết cậu ăn gì mà lớn nữa.

Lương Bảo Ý ngồi cùng bàn với Chu Gia Thuật như bị chọt trúng điểm cười, bất ngờ cười phì, rồi ngẩng đầu ngắm nhìn cậu bạn đoan trang bên cạnh một lúc lâu, cười tủm tỉm chọt cánh tay cậu: “Thuật, cậu ăn gì mà lớn đấy.”

Nam sinh hơi hé mắt, khóe môi mím chặt, ngòi bút khẽ dừng lại một giây rồi tiếp tục múa may trên trang giấy.

Dùng ngôn ngữ hình thể để chứng minh ý định - mặc kệ cô.

Người khác không biết cậu ăn gì mà lớn, chứ cô là người biết rõ nhất còn gì.

Cô chỉ khó chịu vì không làm phiền được cậu thôi.

Ánh mặt trời xế chiều chiếu rọi qua lớp cửa kính, rải rác trên mặt bàn những đốm sáng, cuối thu, dù ánh mặt trời có rực rỡ đến mấy thì thời tiết vẫn se lạnh, gió thu thổi vào phòng thổi nhẹ qua mái tóc Bảo Ý.

Thổi đến cổ cậu, ngứa râm ran.

Cậu hơi híp mắt lại, bàn tay giơ lên không phải để gỡ sợi tóc vướng trên người mình xuống, mà thò tay đến kéo khóa kéo đồng phục lên cho cô.

Bảo Ý đã quen với việc cậu không thể nói chuyện nên rất hay im lặng làm gì đó, thật ra không thể nói một trong hai người ai chăm sóc nhau nhiều hơn, tuy rằng mẹ thường xuyên dặn cô rằng “Tiểu Thuật không nói được, sinh hoạt sẽ gặp nhiều bất tiện, con nhớ chăm sóc thằng bé một chút” nhưng cô lại cảm thấy hai người đều giúp đỡ lẫn nhau.

Cô không nghiêng người tránh né mà hơi hếch cằm lên để cậu thuận lợi kéo khóa, miệng không khỏi lải nhải: “Sao người với người chênh lệch nhau nhiều dữ vậy, hồi còn nhỏ, cứ mười bữa thì hết tám bữa cậu ăn ở nhà mình rồi, cũng đâu thấy cậu ăn nhiều hơn mình là bao, tại sao cậu lại cao như cái cột điện, mà mình thấp tịt vậy.”

Thực tế thì cậu còn hơi kén ăn, hồi nhỏ đứng trong đám bạn đồng trang lứa chỉ được coi là tầm trung, thế mà mới mấy năm đột nhiên lớn như thổi.

Cô không quan tâm đầu óc cậu, thứ cô canh cánh trong lòng là tại sao cậu lại cao nhanh như vậy, cứ như măng mọc sau mưa, rõ ràng lúc trước hai người cũng chẳng chênh lệch nhau nhiều, thế mà bây giờ cậu đã cao hơn cô tận một cái đầu.

Cô cảm thấy mình khó có thể chấp nhận được sự thay đổi lớn giữa nam và nữ sau tuổi dậy thì, điều này khiến cô cảm thấy cậu có vẻ xa lạ.

Mà cô không muốn cả hai trở nên xa lạ, cho nên trong lòng cứ có cảm giác bực bội vô cớ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play