Nghỉ hè cậu theo bố mẹ về quê hơn một tháng, lúc gặp lại cô cứ có cảm giác người lạ từng quen.
Không thể nói rõ khác chỗ nào, nhưng thật sự thay đổi rất lớn, có lẽ là bả vai rộng hơn một chút, đường nét khuôn mặt sắc bén hơn một chút, yết hầu lộ rõ hơn trước, hôm đó lúc cô đến tìm cậu, thấy cậu đang cạo râu.
Tóm lại… Cậu trở nên xa lạ!
Chu Gia Thuật liếc cô một cái, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, mí mắt khẽ nhướng lên, ẩn ý là: Cậu mà cao nữa cũng thành cây cột điện.
Cậu không hiểu trong đầu cô nghĩ cái gì, bởi vì cô cũng đâu có lùn, vóc dáng thon thả cao ráo, tay chân dài lêu nghêu, từ xa nhìn lại cứ ngỡ là học sinh vũ đạo, nhưng tiếc cho chiều cao kia, tay chân của cô không thể phối hợp nhịp nhàng với nhau được, bình thường luôn lười biếng, cứ như con mèo có thể bạ đâu nằm đấy. Ngoại trừ tích cực làm phiền cậu ra, trước nay cậu chưa thấy thứ gì khiến cô tích cực hơn cả.
Lương Bảo Ý cảm thấy ánh mắt của cậu khiến mình mất tự nhiên, bèn đưa tay che mắt cậu lại, mạnh miệng nói: “Ánh mắt của cậu có ý gì đó? Mình muốn cao hai mét luôn.”
Chu Gia Thuật gật đầu, nét mặt in mấy chữ: Ừm, được, mục tiêu vĩ đại.
Vừa qua loa có lệ vừa chứa ba phần châm biếm và chế nhạo.
Bảo Ý hiểu ẩn ý của cậu, có lẽ cô đang ảo não chẳng hiểu tại sao tâm trạng mình cứ có chịu thất thường, rồi lại không biết khó chịu ở đâu, sau đó kiếm chuyện với cậu lại bị cậu nhìn thấu, rồi biến thành thẹn quá hóa giận, cô đưa tay véo eo Chu Gia Thuật, cậu tinh mắt né người tránh tay cô, nhưng Bảo Ý không vì thế mà dừng lại, lúc giơ chân dẫm ghế bỗng mất thăng bằng, hai tay quờ quạng muốn bắt thứ gì đó để đứng vững nhưng bắt trật, cả người và ghế đều ngã ầm xuống sàn.
Chu Gia Thuật không đỡ cô kịp, chỉ có thể quay người kéo cô lên, nhưng lại bị cô kéo ngã xuống theo, cả hai người đều ngã cái “rầm” trên mặt đất.
Cả thế giới cứ như im lặng mất mấy giây.
Bảo Ý: “…”
Ông trời ơi, cứu con với.
Làm người sao có thể gây ra trò cười mất mặt thế này chứ!
Đúng là khiến người khác phải cạn lời, Bảo Ý im lặng cúi gằm mặt, cảm thấy trên đầu mình đã có vô số vạch đen.
Nhưng hối hận cũng chẳng được ích gì, cô cụp mắt, giả vờ ngoan ngoãn.
Đồ trên bàn đã bị cô kéo ngã rơi ầm ầm xuống sàn, đầu gối bị ghế đè đau ê ẩm, đầu gối gòn lại đang đè lên đùi Chu Gia Thuật làm cậu đau đến mức cau chặt mày. Bảo Ý mau chóng rụt chân lại, chuyển trọng lượng sang chân kia, bỗng một cơn nhói ập đến, bản năng khiến cô nhích cơ thể một chút, sau đó luống ca luống cuống thế nào lại đè trúng bụng cậu, Chu Gia Thuật rên lên một tiếng…
Tóm lại… Khung cảnh càng lúc càng loạn.
Nhưng chẳng hiểu sao lúc này cô lại rất muốn bật cười, rồi lại cảm thấy mình mà cười thì mặt dày quá, còn muốn nhịn cười lại nhịn không nổi. Trùng hợp lúc này Chu Gia Thuật hé mắt nhìn cô, cậu chợt khựng lại, sau đó nhổm người dậy vỗ ót cô một cái.
Còn có mặt mũi mà cười à.
Bị phát hiện, Bảo Ý bật cười thành tiếng, đưa tay xoa ót.
Tiếng chuông vào học reo lên——