Thật ra Bảo Ý đã thề thốt lần này nhất định phải giành hạng nhất từ tay Chu Gia Thuật, đã lâu cô chưa giành được hạng nhất rồi, nhưng tiếc là điểm của cậu còn bỏ xa bạn hạng hai của khối, cho nên lúc cô giáo khen cô, cô cũng chỉ vui vẻ một chút mà thôi.

Có điều cuối tuần này đến nhà bà ngoại sẽ không cần lo lắng mợ hai xấu tính kia lấy điểm số của cô so sánh với anh họ. Lần trước anh họ phá lệ thi được hạng năm cả khối, cố tình lần đó Bảo Ý bị ngã vỡ mắt kính nên chỉ thi được hạng mười tám, mợ Hai hiếm khi có cơ hội cạnh khóe cô: “Con gái không giống con trai học chậm nhưng nhắc, cháu phải nỗ lực nhiều hơn mới được!”

Bảo Ý tức đến mức muốn đâm hình nộm.

Lúc này cô nghiêng đầu nhìn Chu Gia Thuật, muốn hỏi cuối tuần này cậu có muốn đến nhà bà ngoại với cô không, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cậu đến đó.

Nhưng cái “vị” này vô cùng khó tính, thỉnh cậu chẳng thà thỉnh Phật còn dễ hơn.

Chu Gia Thuật cúi đầu giải đề toán, nhưng cứ như có mắt bên tai, đưa tay gõ lên mặt bàn, ý là: Nghe giảng bài.

Bảo Ý cúi người xuống, khẽ mắng mỏ: “Bạn trẻ, cậu ngầu lắm à? Tan học chờ ở cổng trường.”

Chu Gia Thuật: “…”

Cuối cùng cậu đành lấy giấy ra, viết một câu: “Mình không những đi, đêm nay mình còn đến nhà cậu, ở lại nhà cậu làm bài tập, tiện thể ra cho cậu ba đề thi.”

Cô lập tức nhớ lại lần đó, vì để trả thù cô mà khi kỳ nghỉ hè gần hết, cậu đã đi mua ba mươi đề thi về lừa mẹ cô rằng đó là bài tập hè nhà trường giao, nhốt cô trong nhà giải đề cả một tuần trời, báo hại cô lỡ hẹn với thần tượng.

Trước nay cậu luôn thích làm cái trò hại người hại mình này.

Trong mắt người khác Chu Gia Thuật là người nhã nhặn, lạnh nhạt, chính trực, thanh cao.

Nhưng thật ra tính tình cậu vô cùng trẻ con, kiêu ngạo, xấu tính, hay ghim thù, rất đáng ghét.

Bảo Ý thử nhe răng: “…Vậy mình đến nhà cậu.”

Hiển nhiên nó không hề có chút lực sát thương nào, Chu Gia Thuật không thèm để ý đến cô, lại tiếp tục gõ bàn: Nghe giảng bài!

Hừ, thật quá đáng.

Mãi cho đến tận tiết cuối, Bảo Ý vẫn chưa dám làm phiền cậu lại.

Hôm nay là thứ sáu, thành tích thường đầu tuần sau mới có, nhưng các giáo viên lo sợ các bạn thành tích kém cuối tuần chơi bời lãng phí thời gian nên đã phát điểm sớm hơn, đúng là lo nghĩ cho học sinh mà.

Tiết cuối cùng là tiết tự học, hết giờ sẽ là cuối tuần.

Trong phòng học ồn ào ầm ỹ, một nửa thì vui mừng chào đón ngày cuối tuần, nửa kia lại cân nhắc nên về nhà quỳ ván giặt kiểu gì cho đỡ đau chân.

Cán sự bộ môn đi lên văn phòng nộp bài tập, mang về một tin tức khiến ai nấy đều phấn chấn, trường sẽ tổ chức hoạt động tập thể vào tuần sau, nhưng cụ thể đi đâu vẫn chưa được quyết định.

Bảo Ý không hứng thú với chuyến dã ngoại kia, cô nằm nhoài ra bàn, rướn người lên trước nói chuyện với Liêu Đình Đình bàn trên: “Cuối tuần mình muốn đi Vạn Long, không biết tuần này cửa hàng bánh ngọt kia có mở cửa không nữa. Lần trước tớ ăn bánh mousse mâm xôi ở cửa hàng mới mở sát bên không ngon chút nào.”

Nét mặt Liêu Đình Đình đầy chê bai: “Bánh mousse ở cửa hàng đó ngọt ngán luôn.”

“Hay là mình Tân Phố chơi đi! Cái khu trò chơi điện tử mới mở ở Tân Phố có trai đẹp đấy, nhân viên cửa hàng siêu, siêu đẹp trai!” Liêu Đình Đình quay người lại, cười tươi mời mọc: “Bọn họ còn có dịch vụ chơi cùng nữa kìa, có thể thuê anh đẹp trai chơi cùng mình từ đầu đến cuối, hai mươi phút mà có tám mươi đồng à, rẻ cực.”

Đôi mắt Lương Bảo Ý sáng rực, sau đó khẽ “khụ” một tiếng, giả vờ giả vịt nói: “Chỗ đó có kinh doanh đứng đắn không thế?”

Liêu Đình Đình vỗ vai cô cười phá lên, hai người túm lại nói cười rôm rả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play