Ừm, nhưng Bảo Ý đã thấy vui hơn một chút rồi.
Bảo Ý bước xuống xe, quay đầu lại tạm biệt bố, sau đó cô sốt ruột chạy thẳng vào trong trường, Lương Văn Sơn tặc lưỡi một tiếng, cầm điện thoại lên gọi cho vợ, báo cáo mình đã đưa con gái đến trường an toàn, thuận tiếng mách lẻo: “Anh là bố nó mà không có một tý tôn trọng nào luôn, hồi nhỏ cứ bám riết lấy anh, chớp mắt một cái con gái lớn rồi. Mà dạo này anh thấy con bé… Hơi dính Tiểu Thuật đấy.”
Thân Hủy nghe thấy giọng chua xót của chồng thì bật cười: “Con gái rồi cũng phải lớn thôi, bám rịt lấy anh cả ngày làm gì, anh không biết dỗ ngọt, hát thì bị lệch tông. Không phải là dạo này nó hơi dính Tiểu Thuật, mà trước giờ hai đứa nó có xa nhau lúc nào đâu.”
“Lớn rồi mà cứ như con nít ấy. Sau này lên đại học thì làm sao? Anh còn sợ con bé không quen rồi khóc thút thít quá.” Lương Văn Sơn nói.
Tính tình Bảo Ý rất hay mềm lòng, lại còn lương thiện.
Sau này lên đại học nhỡ đâu cả hai không học chung một trường thì làm sao, mà cho dù học chung trường cũng chưa chắc chung chuyên ngành. Mà có chung chuyên ngành rồi thì trưởng thành cũng phải dần xa nhau thôi, rồi con bé cũng phải chấp nhận một sự thật là cả hai không thể ở dính lấy nhau cả đời được…
Nhưng nhìn dáng vẻ của Bảo Ý thì có vẻ còn ngây thơ tin rằng bạn thân sẽ vĩnh viễn không chia lìa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT